Chương 1746
Một giờ bốn mươi, không một bóng người. Một giờ năm mươi, vẫn không có. Hai giờ tròn, một cọng tóc cũng không thấy đâu.
Hoắc Đình Phong đã đoán trước được: “Có tới không.”
Tô Chính Kiêu vẫn còn đang kiếm cớ: “Từ nội thành đến chỗ này rất xa, hơn nữa còn tắc đường, chậm một chút cũng hợp tình hợp lý thôi, đợi thêm lúc nữa.”
“Tôi gọi điện thoại hỏi chút.”
Hoắc Đình Phong lấy điện thoại ra gọi thẳng cho Thân Nhã, hỏi: “Tình hình bên đó thế nào?”
Trong lúc anh đang nghe máy, ánh mắt Tô Chính Kiêu nhìn anh chằm chằm, không chớp mắt lấy một cái, vừa nhìn thấy anh cúp máy đã hỏi: “Nói thế nào?”
“Bây giờ Thân Nhã đang đi mua quần áo với Đường Tiểu Nhiên, lát nữa hai người họ còn định đi uống cà phê với ăn lẩu. À phải rồi, còn bố trí cả tiệc thân mật nữa.”
Đôi lông mày từ từ nhăn tít lại, y như một tòa núi nhỏ, yết hầu Tô Chính Kiêu cuộn lên cuộn xuống, trước kết quả như vậy, anh cảm thấy rất khó tin: “Không nhắc đến tôi sao?”
“Có nhắc đến.”
Hoắc Đình Phong mới làm như vừa nhớ đến cái gì đó.
Nghe vậy, một giây trước vẻ mặt Tô Chính Kiêu còn cứng ngắc cuối cùng cũng sinh động hơn, trên khuôn mặt cũng có chút hồng hào: “Nói cái gì?”
“Đường Tiểu Nhiên nói, tấm lòng và sự quyết tâm của cô ấy hôm qua đã giãi bày hết với cậu rồi, nhưng cậu không chấp nhận tức là đã từ chối. Cậu muốn rời đi, cô ấy không có quyền ngăn cản, cũng không thể ngăn cản. Cho dù có lòng muốn ngăn thì cũng sợ cậu sẽ không đổi ý, cho nên quyết định từ bỏ.”
Nghe những lời này xong, biểu cảm trên mặt Tô Chính Kiêu lập tức trở nên lạnh lùng
Bờ môi mỏng của anh khẽ động, từ bên trong thốt ra một câu chửi rủa: “Chết tiệt! Người phụ nữ này không có chút nghị lực nào hết vậy! Người có tâm thì chuyện ắt sẽ thành, ngay cả một chút để tâm và kiên trì cô ấy cũng không có, làm sao có thể thành công được!”
Vừa mắng, anh vừa kéo vali quay về, đi ra khỏi sân bay.
Trên gương mặt thâm thúy của Hoắc Đình Phong đều là ý cười sâu xa, những vẫn cứng rắn nhịn lại, đi theo sau lưng, còn tiếp tục nói: “Bây giờ cậu đi đâu đâu?”
“Mẹ nó! Đương nhiên là trở lại rồi! Phí công tôi chuẩn bị đầy đủ như thế, để sửa soạn vali mà sáng sớm nay tôi đã mất cả một tiếng đồng hồ!”
Tô Chính Kiêu đi về phía trước, miệng không ngừng lầm bầm, thẳng chân đạp một cái vào chiếc vali đang kéo.
Hoắc Đình Phong hơi híp mắt lại, trong lòng tràn ngập tiếng cười khẽ không dứt.
Nhưng nén lại không để bật ra.
Nếu không, anh sợ cơn tức giận của Tô Chính Kiêu trước mặt lại càng bùng phát không thể tả.
Ở một bên khác.
Đường Tiểu Nhiên và Thân Nhã đi dạo trong trung tâm thương mại ngắm mấy bộ quần áo cho Cảnh Hiên, sau đó cũng mua mấy cái áo cho bé con.
Sau đó, Cảnh Hiên kêu đói bụng, bọn họ bèn tới quán lẩu.
Cậu bé gọi cá đậu hũ, còn cả nấm kim châm, bày một đống lớn.