Chương 1749
Đường Tiểu Nhiên chậm rãi nói: “Đã đến giai đoạn cuối rồi. Cho nên anh nhất định phải trở về chăm sóc Cảnh Hiên, tôi không còn tinh thần và sức lực để lo cho thằng bé nữa.”
Tô Chính Kiêu nhíu mày, lên tiếng: “Anh đã đồng ý với em là sẽ ở lại rồi mà em vẫn đang diễn kịch à?”
Đường Tiểu Nhiên nhìn anh.
Rất rõ ràng, Tô Chính Kiêu cũng không tin cô mắc bệnh ung thư.
Đường Tiểu Nhiên nhíu mày. Sau một hồi lưỡng lự, cô cũng lấy hết can đảm tháo mái tóc giả xuống.
Ngay lập tức, Tô Chính Kiêu giống như bị sét đánh, đứng sững người ngay tại chỗ.
Sau khi lấy lại tinh thần, vẻ mặt của anh u ám, lồng ng.ực lên xuống dữ dội: “Chuyện xảy ra khi nào?”
Đường Tiểu Nhiên thản nhiên nói: “Trước khi ly hôn tôi đã mắc bệnh ung thư rồi, Cảnh Hiên không thể không có anh.”
“Từ từ, để anh bình tĩnh lại đã.”
Tô Chính Kiêu ngồi xổm trên đất, hít thở từng hơi.
Trong phút chốc từ thiên đường giáng thẳng xuống Địa Ngục, từ hân hoan đến đau khổ.
Anh cảm thấy đầu váng mắt hoa, thậm chí đôi mắt cũng bị đâm không mở ra được.
Sau khi bình tĩnh lại, anh đứng từ dưới đất lên, cơ thể cao lớn còn có chút lảo đảo không đứng vững.
“Từ giờ trở đi, em nhất định phải ở bên cạnh anh, không thể rời đi một bước nào.”
Lồng ng.ực Đường Tiểu Nhiên phập phồng: “Tô Chính Kiêu, để anh ở lại là vì Cảnh Hiên. Tôi không có quan hệ gì với anh
Nhưng Tô Chính Kiêu hoàn toàn không để ý đến cô.
Sau đó, Đường Tiểu Nhiên được đưa về bệnh viện.
Cho dù nói thế nào, bây giờ cô cũng có thể yên tâm rồi. Dù sao Cảnh Hiên cũng đã có người chăm sóc, không cần cô bận tâm nữa.
Nhà họ Tô.
Hoắc Đình Phong vừa bước vào phòng khách đã nhìn thấy bóng người trước cửa sổ.
“Trong lòng đã nở hoa rồi mà bây giờ vẫn còn ra vẻ thâm trầm.” Khóe môi anh nở nụ cười xấu xa.
Một giây sau, Tô Chính Kiêu xoay người lại.
Nhìn thấy nước mắt trong khóe mắt của anh, Hoắc Đình Phong lập tức giật mình: “Cậu… khóc à?”
“Có à?” Tải ápp ноla để đọc full và miễn phí nhé.
Tô Chính Kiêu chậm chạp lau đi, vậy mà thật sự có nước mắt.
Hoắc Đình Phong tiếp tục trêu anh: “Vui đến phát khóc như người ta hay nói đấy hả?”
Yết hầu của Tô Chính Kiêu chuyển động, chậm rãi nói: “Đường Tiểu Nhiên mắc bệnh ung thư.”
Ánh mắt sững lại mấy giây, Hoắc Đình Phong không thể tin được, hỏi: “Thật á?”
“Ừ.”
Hoắc Đình Phong nói: “Xin lỗi.”
“Giúp tôi một việc.” Tô Chính Kiêu ngồi xuống ghế sofa: “Điều động hết tất cả các đội ngũ bác sĩ hàng đầu trong và ngoài nước đến, tôi không thể để cô ấy xảy ra chuyện gì được!”
Cô là ánh sáng trong cuộc đời anh.