Chương 1751
“Cố lên!”
Anh dán sát tai cô, nhẹ giọng nói: “Nghĩ tới Cảnh Hiên, cả anh nữa, em nhất định phải kiên trì tới cùng.”
Đường Tiểu Nhiên nhắm mắt, hiếm có khi ngoan ngoãn đáp: “Vâng.”
Sau đó, Tô Chính Kiêu tìm viện trưởng, nhờ ông thăng cấp phòng bình thường thành phòng đơn cao cấp.
Mà anh cũng không về nhà họ Tô nữa, tối nào cũng ở trong phòng bệnh.
Chỉ cần Đường Tiểu Nhiên có động tác gì là anh sẽ lập tức ngồi dậy ngay.
Hơn nữa, ngày nào chú Lưu cũng mang thuốc bổ tới.
Nhưng những món tẩm bổ đó đều không mạnh bằng tác dụng phụ của hóa trị. Chỉ trong một tháng ngắn ngủi mà cô đã gầy nhom, sắc mặt trắng bệch, đến mức như có thể bị một trận gió nhẹ thổi bay.
Tối nay, cơn đau bỗng ùa tới, Đường Tiểu Nhiên bị đau đến nỗi mở bừng mắt.
Cô cắn chặt môi không để mình phát ra tiếng.
Tô Chính Kiêu ngủ rất nông, chỉ cần nghe thấy một tiếng vang nhỏ là anh liền đi tới.
Nhưng khi cô nhìn thấy bóng người trước in trên cửa sổ, cô hơi sửng sốt.
Đã ba giờ sáng rồi, sao anh còn chưa ngủ?
“Tôi trời sinh đã khắc người khác, sống tới giờ này đã đủ rồi. Phần còn lại, ông không cần phải để người tôi yêu gánh chịu. Nếu giữa tôi và em ấy chỉ có một người được sống, vậy để em ấy sống, tôi chết!”
Giọng Tô Chính Kiêu trầm thấp như được phủ trong một lớp bụi dày.
Mấy năm nay nhìn từng người thân bên cạnh chết đi, anh đã chịu đủ lắm rồi.
Có lẽ vì mạng anh quá
Trái tim Đường Tiểu Nhiên co rút đau đớn.
Từ trước đến nay cô chưa từng nghĩ tới Tô Chính Kiêu sẽ nghĩ như thế.
“Sống chết do trời định, sao lại là do anh khắc chết những người khác? Em không cảm thấy anh có năng lực lớn như vậy đâu.”
Cô ngồi dậy, chậm rãi nói.
Nghe thế, Tô Chính Kiêu quay đầu, anh vuốt mặt: “Sao lại dậy? Có phải đau ở đâu không? Anh đi gọi bác sĩ.”
“Em không sao.”
Đường Tiểu Nhiên lắc đầu, cô nghĩ ngợi một chút rồi nói: “Tô Chính Kiêu, em có thể đồng ý yêu cầu quay lại của anh, nhưng anh phải đồng ý với em một điều kiện.”
“Điều kiện gì?”
“Em có thể sống được là tốt nhất. Nhưng nếu em thật sự không thể sống được, anh phải thay em sống thật tốt, chăm sóc tốt cho Cảnh Hiên, không thể có những suy nghĩ không nên.”
Tô Chính Kiêu lặng im.
Đến lúc đó anh cũng không biết mình có thể sống được nữa không.
“Nếu anh không đồng ý, dù em có trị khỏi bệnh cũng sẽ không quay lại với anh đâu.” Đường Tiểu Nhiên lại nói.
Cô bằng lòng cược một ván vì tương lai của mình và Cảnh Hiên.
Sau khi ngẫm nghĩ vài giây, cuối cùng Tô Chính Kiêu cũng lên tiếng: “Được.”
Đường Tiểu Nhiên nói: “Anh thề đi.”