Chương 1754
Nhưng từ nay về sau hai người sẽ hạnh phúc mỹ mãn, khổ tận cam lai. Chỉ có tình cảm đã trải qua sóng gió mới đương đầu được với thử thách.
Lúc Trần Diễm An trở về từ công ty thì đã hơn chín giờ rưỡi, công việc vốn cũng không thuận lợi, hơn nữa cô còn làm sai vào chỗ, bị nghiêm khắc phê bình cả một buổi.
Từ trước đến giờ cô không hiểu được hai chữ khiêm tốn viết như thế nào, luôn luôn phách lối, có thể nói là khét tiếng trong phòng làm việc.
Cho nên, nhân viên trong văn phòng đều nhìn cô bằng ánh mắt ghét bỏ.
Hiếm khi Trần Diễm An bị mắng, tất nhiên bọn họ sẽ vừa xem kịch vừa châm chọc rồi.
Từ trước đến nay, nếu là người phụ nữ xinh đẹp có năng lực, có tài hoa thì sẽ chẳng bao giờ dùng ánh mắt hâm mộ mà dõi theo người khác, cũng sẽ không châm chọc hay khiêu khích người ta.
Những đồng nghiệp nữ trong văn phòng đối xử với cô như thế, dĩ nhiên là vì họ đố kỵ với cô.
Trần Diễm An cô không thèm so đo với họ.
Chỉ là bây giờ tâm trạng cô rất phiền muộn, lần nào tới kỳ kinh nguyệt cũng sẽ đau bụng kinh, đau đến mức khiến cô khó ngồi yên, sắc mặt thì tái nhợt.
“Đúng là bà dì của tôi!”
Hai chân thon dài quyến rũ của Trần Diễm An đá đá vài cái, hất bỏ giày cao gót trên chân xuống, đạp chân trần lên sàn nhà.
Cô tùy ý hất nhẹ mái tóc uốn xoăn sóng lớn ra sau lưng, thuận tay cầm lấy sữa tắm, đi vào phòng tắm.
Cô luôn luôn thích ngâm mình trong bồn tắm.
Khi dòng nước ấm áp chảy vào trên người, bỗng chốc mọi mệt mỏi như bay biến sạch sẽ trong chớp mắt.
Cô cảm thấy khi phụ nữ ở
Nếu là ngày thường, nhất định Trần Diễm An sẽ ngâm trong bồn tắm một tiếng đồng hồ.
Lại uống thêm một ly rượu vang. Tối nay cô chỉ ngâm hai mươi phút rồi cầm áo choàng tắm lên, đứng dậy.
Làm xong một loạt công việc thẩm mỹ như đắp mặt nạ, nước, sữa, serum thì đã hơn mười giờ rưỡi, Trần Diễm An cảm thấy hơi khát, cầm ly nước lên, đi vào phòng ngủ.
Đi về phía trước chưa được hai bước, cô đã nghe thấy tiếng kêu truyền tới từ phòng khách tầng một: “Ái ui… Đau… Đừng động… Đau…”
Đó là giọng của Giang Uyển Đình, cũng chính là mẹ của Quý Hướng Không.
Trần Diễm An nhíu mày đi xuống phòng khách dưới tầng.
Chỉ thấy Giang Uyển Đình đang ngồi trên xe lăn, chân phải bó bột, đau đớn kêu không ngừng.
Quan hệ của cô và Giang Uyển Đình luôn không được tốt lắm.
Nhưng lễ phép thì không thể thiếu, cô mở miệng hỏi thăm: “Mẹ, mẹ sao rồi ạ?”
Giang Uyển Đình đau không nói nên lời, người giúp việc đứng ở bên cạnh lại mở miệng nói:
“Mợ chủ, chuyện là như thế này. Tối hôm nay không biết là ai làm đổ nước ra sảnh lớn nhà hàng, lúc bà chủ đi qua thì bị trượt chân ngã xuống, vừa rồi đưa đi bệnh viện bó bột.”
“Bà chủ đã lớn tuổi, lần này ngã ảnh hưởng tương đối nghiêm trọng đến xương. Thương gân động cốt trăm ngày, chân của bà chủ phải tới bốn, năm tháng nữa mới có thể đi lại.”