Chương 1760
Ngay sau đó, Giang Uyển Đình bắt đầu nói về các gia vị, yêu cầu cô cho tất cả vào nồi sắt, nào là ớt, hoa tiêu, hoa hồi, vỏ quế, trần bì, ngũ vị hương, đại hồi, thì là …
Trần Diễm An từ nhỏ tới giờ còn chưa bước chân vào bếp, làm sao có thể phân biệt được gia vị.
Đứng đó, hoàn toàn không biết phải làm sao.
Giang Uyển Đình đau đầu, bà rướn tay đẩy xe lăn, giải thích, chỉ bảo cô từng thứ một!
Thực sự rất bất tiện khi phải đi đi lại lại với đôi giày cao gót dưới chân.
Ngoài ra, trong phòng toàn là sàn đá cẩm thạch trơn nhẵn, cô vừa không để ý một cái là liền trượt chân, đầu gối đập xuống mặt đất, khuôn mặt xinh đẹp lập tức biến sắc.
Chống đỡ rồi đứng lên, Trần Diễm An trong miệng thầm chửi rủa, cảm giác đau đớn từ đầu gối truyền tới bỏng rát vô cùng, nhất định ngã rất mạnh.
Giang Uyển Đình hiển nhiên không muốn nói gì nữa, hai tay bà nắm chặt lấy xe lăn, thực sự có xúc động muốn xông lên.
Cho gia vị vào vẫn chưa xong mà phải đảo liên tục.
Trần Diễm An tuy cao nhưng tay chân lại mảnh khảnh, mới đảo mấy lượt thì cánh tay đã mỏi nhừ, không còn sức để nhấc lên.
“Không được dừng, lửa sẽ cháy mãi ở mức này, nếu con ngừng khuấy sẽ khiến lực không đều, thậm chí có thể bị cháy.”
Giang Uyển Đình trở nên nghiêm túc, nghiêm nghị nói.
Tính tình Trần Diễm An vốn không khoan nhượng, lúc này lại im lặng không bộc phát hiếm thấy.
Đợi tới khi cái gọi là gia vị điều chế xong, đã
Trần Diễm An hai chân mềm nhũn, cánh tay càng thêm đau nhức.
Cô muốn rời đi, nhưng Giang Uyển Đình không cho phép.
Tới hiện tại thì nó chỉ là bước đầu tiên của điều chế gia vị thôi, tiếp theo là bước thứ hai.
Trong lòng thầm chửi mát, Trần Diễm An bước ra khỏi bếp, bước vào nhà hàng, tìm một chỗ bên cửa sổ ngồi xuống, cầm băng dính cá nhân dán lên đầu gối.
Đúng lúc này, chuông điện thoại vang lên, là Quý Hướng Không gọi tới, giọng nói nhẹ nhàng dịu dàng: “Vợ à, em vất vả rồi.”
“Hừ.”
Trần Diễm An tức giận nhếch khoé môi đỏ tươi.
Gương mặt đối diện với gương, đầu và mặt như phủ một tầng tro bụi, làm gì còn vẻ tươi tắn ban sáng chứ?
“Buổi tối sau khi tan làm về nhà, anh sẽ massage cho em. Để an ủi cho người vợ khổ cực của anh, anh còn đặc biệt học mấy chiêu của thợ massage nữa đấy.” Quý Hướng Không cười, hơi nhướng mày.
“Già mồm!” Ngọn lửa trong lòng Trần Diễm An tiêu tan rất nhiều.
“Vi phu chỉ già mồm với phu nhân thôi.” Quý Hướng Không lựa gió phất cờ, miệng như bôi mật: “Hôm nay em thật sự vất vả rồi.”
“Anh biết là tốt rồi, hiện tại em rất buồn ngủ, em chợp mắt lát đây, cúp máy nhé.”
Quý Hướng Không ừ đáp lại, Trần Diễm An cúp điện thoại.