Chương 1778
“Không phải không tốt, mà mỗi người một tính cách, cô ấy thẳng thắng, bộc trực, có gì nói nấy, không cần tôi phải đoán tâm tư của cô ấy, chỉ cần chuyện cô ấy đã đồng ý, sẽ cố gắng hoàn thành, cô ấy là một người rất mâu thuẫn, nhưng rất mê người, không còn sớm nữa, ngủ đi…”
Anh ta rời đi.
Tưởng Mộng Tuyết vẫn chưa rời đi, vẫn nhìn vào màn đêm sâu thẳm…
Sáng sớm….
Trần Diễm An đi xuống tầng, Tưởng Mộng Khiết và Giang Uyển Đình đã ở phòng khách, có mùi thơm tỏa ra.
“Ăn sáng đi, Mộng Khiết đã nấu xong bữa sáng rồi, tay nghề của con bé rất khá.” Giang Uyển Đình nhìn Trần Diễm An.
“Cảm ơn.”
Trần Diễm An dửng dưng nói cảm ơn, đi đến, ngồi xuống, một bàn thức ăn vô cùng phong phú, cô ăn cơm.
Tưởng Mộng Khiết bưng cháo, mỗi người một bát.
Bát cháo cuối cùng đưa cho Quý Hướng Không, anh ta cũng khẽ nói cảm ơn.
Trần Diễm An nhìn Tưởng Mộng Khiết, cô ta rủ mắt xuống, sắc mặt bình thường, không chút dao động, không có một chút tình cảm nào.
Quý Hướng Không gắp bánh hành cho cô, Trần Diễm An cắn một miếng, cau mày: “Mùi hành nồng quá, anh ăn đi.”
“Vậy sao?”
Anh ta cũng không ghét bỏ, cho thứ mà cô đã ăn vào miệng.
Ánh mắt Tưởng Mộng Khiết rủ xuống, vốn dĩ đã cúi thấp, bây giờ càng thấp hơn, gần như không thể nhìn thấy….
Sau khi ăn sáng xong, Quý Hướng Không và Trần Diễm An cùng nhau
Đưa Trần Diễm An đến nhà hàng trước, sau đó Quý Hướng Không mới đi đến công ty.
Buổi trưa, gần 11h, Giang Uyển Đình đến nhà hàng.
Chỉ là lần này không phải một mình bà ta đến, còn dẫn theo Tưởng Mộng Khiết.
Sắc mặt Trần Diễm An lập tức thay đổi, chuyện quái gì đây?
Lúc này, cô vẫn đang giã nát phối nguyên liệu, có vài hạt tiêu bắn lên mặt, dần dần khiến cô tê tê.
Hơn nữa, ngay cả động tác trên tay cô cũng chậm lại, ánh mắt rơi vào hai người, mang đầy ý tứ, mang theo cảm giác nghiên cứu vô cùng mãnh liệt.
Giang Uyển Đình nhìn cô: “Hôm nay làm khá tốt.”
Trần Diễm An nheo mắt lại, ngước lên, lại liếc nhìn Tưởng Mộng Khiết.
“Chân mẹ đi lại không tiện, có chút lo lắng, nên bảo Mộng Khiết đẩy mẹ đến xem thế nào.”
Lần này, Giang Uyển Đình chú ý đến ánh mắt của cô, nói như vậy.
Nghe thấy vậy, Trần Diễm An nhướng mày, không nói gì, tiếp tục cúi đầu giã nát, phối nguyên liệu.
Giang Uyển Đình cầm lấy nguyên liệu ở bên cạnh bảo Tưởng Mộng Khiến xem, hỏi: “Có biết không?”