Chương 1789
Lúc trước, cô vì trách nhiệm trong lòng mình mà chạy đến nhà hàng, nhưng hôm nay lại rất lạnh lẽo.
Cô vì một câu nói của Giang Uyển Đình, bỏ ra sự nỗ lực của mình.
Cho dù không thích ứng được, nhưng cũng vô cùng nghiêm túc khắc chế.
Vốn dĩ cho rằng mối quan hệ của cô và Giang Uyển Đình đã dịu đi, nhưng bây giờ xem ra chỉ là một trò cười mà thôi, là cô tự mình đa tình!
Quay người, Trần Diễm An không muốn ở cùng một phòng với những người trong phòng khách, lập tức đi ra ngoài, rời đi.
Hôm nay cũng không đến nhà hàng nữa.
Sau khi Giang Uyển Đình nói với cô như vậy, dựa vào cái gì cho rằng Trần Diễm An cô sẽ đi làm trâu làm ngựa?
Gọi điện thoại cho Diệp Giai Nhi, hai người đi trung tâm thương mại dạo mấy vòng, mùa hè sắp đến rồi, cô chọn mấy chiếc váy dài, sau đó đi đến quán cafe.
Sau khi uống cafe xong, Diệp Giai Nhi trở về nhà họ Thẩm, Huyên Huyên bị cảm đang phải truyền, cô không trông chừng ở bên cạnh, dù sao cũng không yên tâm.
Để một m.ình Trần Diễm An uống cafe, nghĩ đến chuyện sáng nay, mắt cô chuyển động, sau đó tìm điện thoại từ trong chiếc túi tua rua đeo bên người, gọi điện thoại cho Quý Hướng Không.
Một lúc sau, bên kia nhận điện thoại.
Đây là lần đầu tiên nói chuyện từ sau tối hôm đó hai người chiến tranh lạnh, người lên tiếng trước là Trần Diễm An.
“Anh nghĩ như thế nào về chuyện sáng nay?”
Quý Hướng Không đang ký tài liệu, nghe thấy lời này, anh ta đẩy văn kiện trước mặt ra: “Chuyện này không phải anh nghĩ như thế nào, mà là mẹ đã quyết định rồi.”
Giọng nói của Trần Diễm An lập tức lạnh
“Em có cách gì?” Quý Hướng Không nói như vậy.
“Không có, nhưng em muốn anh nghĩ cách.” Trần Diễm An bưng cốc cafe lên uống một ngụm: “Nếu như em có cách, cũng sẽ không gọi điện thoại cho anh.”
“Chuyện này không đơn giản.” Quý Hướng Không dựa vào chiếc ghế ngồi phía sau: “Không phải những chuyện nhỏ đơn giản như lúc bình thường.”
“Uy hiếp thì sao, nếu như mẹ nhất định muốn nhận con trai của Tưởng Mộng Khiết, vậy anh và em từ nay về sau sẽ chuyển ra khỏi nhà họ Quý, mình ra ngoài thuê nhà sống, thế nào?”
Quý Hướng Không cau mày, suy nghĩ một lúc nói: “Vậy em thử xem, nhưng anh chắc chắn 60% mẹ sẽ không thỏa hiệp.”
Ba Quý mất sớm, từ nhỏ đến lớn đều là mẹ Quý nuôi anh ta trưởng thành.
Lúc đó công ty suy thoái nhất trong đời, cũng là mẹ Quý lấy hết tiền tích góp của mình ra mới giúp đỡ công ty vượt qua giai đoạn khó khăn, nên Quý Hướng Không rất tôn trọng mẹ Quý!
Lúc còn nhỏ bị bệnh, không có ba, lúc đó đúng lúc suy tàn, là Giang Uyển Đình 11h đêm mùa đông cõng anh ta đi đến bệnh viện.
“Vậy còn anh, không đưa ra được cách nào?”
“Không phải không đưa ra, mà là không có, về chuyện này, anh đứng về phía em, cũng nghĩ cách cùng với em thuyết phục mẹ, chỉ là khuyên em đừng ôm quá nhiều hi vọng, mẹ là người nuôi anh khôn lớn, tính cách như thế nào, anh rất hiểu.”
Trần Diễm An khẽ ừ một tiếng, sau đó cúp điện thoại.