Chương 1809
Khối lượng công việc không hề nhỏ, tim trong ngực cô đập thình thịch.
Bàn tay buông thõng bên hông vô thức siết chặt, hàng mi cong dài khẽ run, nhắm mắt lại, khi mở ra lần nữa đã khôi phục vẻ bình tĩnh thường ngày.
Áo len trên người bị Trần Diễm An ném sang một bên, cô bắt tay vào việc.
Dù sao khối lượng công việc quá lớn, không có thời gian để thở.
Giang Uyển Đình và Tưởng Mộng Khiết cùng nhau tới nhà hàng.
Sau khi xuống xe, Tưởng Mộng Khiết đi thẳng vào phòng thay đồ để thay đồng phục làm việc.
Giang Uyển Đình thì đi vào bếp, mở cửa ra, qua khe hở nhỏ giữa hai cánh cửa, bà ta có thể nhìn rõ hành động của Trần Diễm An.
Nét mặt bà ta giãn ra, tâm trạng hiếm khi tốt lên, nhìn như này, Trần Diễm An cũng không tệ lắm.
hải tốn thời gian dài gấp đôi bình thường thì khó khăn lắm Trần Diễm An mới chuẩn bị xong tất cả phối liệu, sau đó cô phải luôn cúi người xuống để tán nhuyễn gia vị. Ba bốn tiếng sau, Trần Diễm An đặt tay lên eo, hàng lông mày thanh tú nhíu chặt lại thành một đoàn.
Có thể vì cúi người quá lâu nên hiện giờ cô cảm thấy cơ thể cực kỳ đau nhức tới mức không dám cử động.
Tưởng Mộng Khiết đi quanh bếp rồi tình cờ nhìn thấy Trần Diễm An đang tán gia vị, đôi mắt cô ta khẽ động.
Xem ra Trần Diễm An giỏi chịu đựng hơn cô ta nghĩ nhiều.
Dù sao Trần Diễm An xinh đẹp như thế, tính cách lại vừa kiêu ngạo vừa hoang dã.
Lúc trước cô ta còn cho rằng dù thế nào đi chăng nữa thì Trần Diễm An cũng không chịu đựng nổi cái chỗ nào đâu,
Sau khi đã hoàn thành xong tất cả các loại gia vị, Trần Diễm An liền lăn dài ra bàn thở hổn hển, thậm chí cô còn không muốn cử động.
Chạy marathon còn không mệt như thế này!
Đúng lúc này, Giang Uyển Đình ngồi xe lăn tới rồi nói với cô: “Diễm An, cô mau mang gia vị tới chi nhánh đi.”
Trần Diễm An kìm lại lửa giận trong lòng: “Không phải nhà hàng có tài xế sao?”
“Tôi không yên tâm, lỡ hộp gia vị bị hở rồi có ai đó ngửi ra một trong các nguyên liệu thì sao. Phiền cô đi một chuyến vậy.”
Trần Diễm An không đáp, cô chống tay đứng dậy rồi cầm đại chìa khoá xe trên bàn, sau đó bước ra khỏi nhà hàng.
Xin hỏi, bạn đã bao giờ thấy ai đưa gia vị bằng xe Land Rover chưa?
Suốt cả quãng đường, Trần Diễm An đều tựa đầu vào lưng ghế và đạp chân ga phi như bay.
Lúc này, một chiếc Bentley màu đen chầm chậm dừng trước cửa nhà hàng. Cửa xe mở ra, Quý Hướng Không một thân áo sơ mi xám bạc cùng quần áo đen xuất hiện trước mặt mọi người.
Anh ta sải bước đi vào. Khi băng qua sảnh trước, anh vô tình chạm mặt Tưởng Mộng Khiết đang từ phía đối diện đi tới.
Tưởng Mộng Khiết giật mình dừng bước.
Quý Hướng Không cũng vậy, đồng thời đôi mắt dài của anh hơi nheo lại, ánh mắt mang theo chút nghi ngờ và ngạc nhiên.