Chương 1845
Buổi sáng, hai người đi dạo công viên, Quý Hướng Không không tới công ty, mà cô cũng không tới nhà hàng, thời gian một ngày đều dùng để thư giãn.
Dùng lời của Trần Diễm An thì là thoát được một kiếp.
Quý Hướng Không cũng mở miệng nói: “Người phúc lớn mạng lớn là khác biệt, có thể hóa nguy thành an.”
Trần Diễm An khẽ mỉm cười, chép chép miệng: “Vậy nên vì để chúc mừng em phúc lớn mạng lớn, buổi tối chúng ta có phải nên đi quán bar không?”
“Em không phải đã bỏ thuốc và rượu rồi sao, còn đến quán bar làm gì?”
“Rất lâu không đi rồi, với lại đến quán bar cũng không nhất định phải uống rượu, em chỉ là đi góp vui mà thôi, góp vui thôi.”
Quý Hướng Không hơi nhướn mày: “Góp vui cũng không nhất định phải đến quán bar, có muốn đi xem phim không?”
“Ok! Đề nghị này không tệ, em thích, bây giờ thì đi thôi, nói không chừng còn có thể gặp được bộ em thích.” Trong lòng Trần Diễm An đã có chút nôn nóng.
Xem phim xong, sắc trời đã tối rồi, có điều buổi tối đầu hè cũng không có quá lạnh, cũng không quá nóng, đi dạo bên hồ quả thật không tệ.
Đi một vòng ở bên hồ thì điện thoại của Quý Hướng Không đổ chuông, anh nghe máy.
Trần Diễm An ngước mắt lên, nhìn anh, không biết nói những gì, anh nói: “Về nhà họ Quý.”
Hai người lên xe, sau đó quay đầu xe, chạy về phía nhà họ Quý.
Cả buổi tối, Tưởng Mộng Khiết khó lòng ngồi yên.
Cô ta suy nghĩ rồi
“Đang ở yên lành, sao đột nhiên lại muốn ra ngoài? Sống ở đây, không đi đâu hết.” Giang Uyển Đình nói.
Còn nói như vậy nữa rõ ràng là không được, Tưởng Mộng Khiết suy nghĩ rồi lại nói: “Vậy cháu muốn dẫn Văn Văn đi du lịch, đi gần đây chơi mấy ngày.”
“Dẫn bác đi cùng đi.”
Giang Uyển Đình nói: “Dù sao bác ở đây cũng khá nhàm chán.”
Tưởng Mộng Khiết có chút không tình nguyện.
Cô ta là muốn hoàn toàn chạy khỏi đây, nhưng Giang Uyển Đình cứ quấn lấy như vậy, cô ta thật sự có chút bực bội.
Trong đêm khuya, một ánh đèn sáng rực chiếu xuyên vào cửa lớn của phòng khách, vừa hay chiếu vào mắt của Tưởng Mộng Khiết, cô ta cảm thấy đau, có chút không mở được mắt.
Cửa xe mở ra, Trần Diễm An và Quý Hướng Không đi xuống.
Đi vào phòng khách, Trần Diễm An nhìn thấy Tưởng Mộng Khiết xách vali, cô trực tiếp mở miệng: “Cô đây là định đi đâu?”
“Đi du lịch mà thôi!”
Tưởng Mộng Khiết cố chống đỡ.
“Đi du lịch thật, hay là đi du lịch giả, hay là muốn tìm cái cớ để chạy trốn, nói thử xem.” Trần Diễm An đang mỉm cười, nhưng lời nói lại rất ép người.