Chương 1862
Hai người lại rời khỏi quán bar, đi qua một góc khuất, lại thấy một gã đàn ông dáng vẻ lưu manh đang giở trò với một cô gái.
“Lại đây, để anh sờ hai cái…”
“Ôi dào, còn giờ vờ ngây thơ…”
Cô gái tất nhiên là không muốn, không ngừng giãy giụa, mà gã đàn ông kia càng động tay chân, lời nói cũng càng ngày càng hạ lưu.
Quý Hướng Không lúc này tính tình đã không tốt, hơn nữa mấy lời lưu manh của tên kia càng khiến người ta buồn nôn, anh càng tức giận đi tới, đá cho gã đàn ông kia mấy phát.
Đằng sau đột nhiên bị đá, gã đàn ông đau đến nỗi kêu ầm lên, còn mắng không nghỉ: “Mẹ nó, thằng chó nào dám đánh lén sau lưng đại gia!”
Nghe vậy, Quý Hướng Không lại đấm đá thêm mấy phát.
Gã đàn ông căn bản không phải đối thủ của anh bị đánh đến kêu cha gọi mẹ, mặt mũi bầm dập, chạy trối chết.
Cô gái kéo lại quần áo, ánh mắt dừng lại trên người Quý Hướng Không, ánh mắt sáng lên, là anh!
Quý Hướng Không kéo kéo cà vạt, tâm trạng bực bội như bị ném mấy chục cân thuốc nổ, sải bước đi ra ngoài: “Mẹ nó, thật là bẩn thỉu!”
“Lại đây, tôi thấy cậu say rồi, vẫn là nên nhanh chóng quay lại bệnh viện đi!”
Trần Vu Nhất bất đắc dĩ than thở, sau đó đỡ lấy cơ thể anh.
Quý Hướng Không bực bội vung bàn tay to lên, ngay sau đó ánh mắt nhăn lại, như một ngọn núi nhỏ: “Ai nói tôi say? Ai nói!”
“Được rồi, Quý đại gia cậu không uống say, là tôi say!”
Trần Vu Nhất vội thu lại lời nói, muốn nhanh
Nghe vậy, Quý Hướng Không lúc này mới cảm thấy mỹ mãn đi lên phía trước cùng anh ta, bước chân lại có hơi phù phiếm.
Thấy thế, Mộ Dĩnh Nhi chạy vội lên, trực tiếp chặn phía trước hai người.
Đôi mắt của Quý Hướng Không vẫn còn đang ngơ ngác.
Ánh mắt Trần Vu Nhất nhìn vào cô gái trước mặt: “Chuyện gì vậy?”
Cô gái rất ngượng ngùng, hơi đỏ mặt, sau đó vén mớ tóc loà xoà ra sau tai: “Em muốn nói lời cảm ơn với anh Quý.”
“Cậu làm anh hùng cứu mỹ nhân bao giờ thế?”
Trần Vu Nhất khó hiểu, huých nhẹ vào vai Quý Hướng Không.
Rõ ràng là anh đã quên sạch sành sanh chuyện cô gái uống rượu với anh.
Nghe vậy, Quý Hướng Không nheo đôi mắt hơi say của mình lại nhìn về phía trước, sau đó bắt gặp đôi mắt trong veo có thể phản chiếu hình ảnh của cô gái, anh lại có chút ký ức về nó.
Dưới ánh nhìn chăm chú như vậy, gò má của cô gái càng lúc càng ửng hồng, tựa như hoa đào mới nở: “Em cảm ơn anh Quý vì chuyện ban nãy.”
Sau khi liếc nhìn khuôn mặt non nớt của cô gái mấy lần, anh nhẹ nhàng đáp lại một tiếng, ngón tay thon dài xoa lên vầng trán đau nhức, anh không có ý muốn nói chuyện với cô gái nữa, đôi chân dài quyến rũ sải bước về phía trước.