Chương 1896
Sau khi công việc ở nhà hàng xong xuôi, cô đến bệnh viện một chuyến, Giang Uyển Đình không có dấu hiệu tỉnh lại mà vẫn ngủ say, bác sĩ nói nếu cứ tiếp tục như vậy sẽ không ổn, chỉ sợ rằng sẽ trở thành người thực vật.
Khóe mắt Trần Diễm An giật giật, cô đã cố gắng hết sức nhưng kết quả vẫn không như ý.
Bác sĩ do Thẩm Hoài Dương cử tới đã đến rồi, bác sĩ do Hoắc Đình Phong điều tới cũng đã nghiên cứu và kiểm tra lại rồi, vẫn không có tác dụng.
Kết luận đưa ra đều giống nhau, không ai biết khi nào bà ta sẽ tỉnh lại.
Hoặc là trong phút chốc, hoặc là mấy năm, hoặc là vĩnh viễn không bao giờ tỉnh lại…
Vào buổi tối, cô không ở khách sạn nữa mà trở về căn hộ chung cư.
Sau khi cô tắm rửa xong và đi ra thì Quý Hướng Không cũng vừa lúc trở về, trên tay còn cầm một chiếc bánh ga tô.
Nhìn chằm chằm chiếc bánh kia, Trần Diễm An đang cẩn thận nhớ lại xem hôm nay là ngày gì nhưng vẫn không nhớ ra, bèn hỏi: “Hôn nay là ngày quan trọng gì sao?”
Vốn không hỏi câu này thì không sao, hỏi xong câu này, sắc mặt Quý Hướng Không hơi thay đổi, mang theo ý châm biếm sâu cay: “Cũng đúng, ngày như vậy làm sao em nhớ chứ?”
Sau đó, anh bước vào phòng sách, cánh cửa phòng làm việc đóng lại trước mặt cô.
Lồng ngực Trần Diễm An đập thình thịch nhưng cô không tức giận.
Khi trở về phòng và kiểm tra lại lịch, cô mới nhớ ra hôm nay là sinh nhật của Giang Uyển Đình.
Cô thay quần áo, đứng trước cửa phòng sách, cong ngón tay lại và nhẹ nhàng gõ cửa: “Có muốn cùng đến bệnh viện không?”
“Người còn không tỉnh thì đến bệnh viện có ích gì?” Giọng nói lãnh đạm của anh truyền ra, tiếp tục nói: “Công ty còn có không ít văn
Nghe vậy, Trần Diễm An không nói lời nào, cô xoay người trở lại phòng ngủ, người tựa vào đầu giường phía sau, nhìn bàn tay mình.
Trước đây, cứ cách hai ngày cô sẽ đi làm móng một lần, nhiều lúc sẽ làm một bộ móng pha lê xinh đẹp.
Tĩnh kỹ ra, đã mấy tháng không làm rồi.
So với trước đây, bàn tay vẫn mịn màng và trắng nõn như trước, nhưng đã thô ráp hơn mấy phần, lòng bàn tay còn có vết chai mỏng.
Đợi nửa tiếng vẫn chưa thấy anh quay lại mà Trần Diễm An đã buồn ngủ rồi, cô kéo lấy chăn và chìm vào giấc ngủ say.
Quý Hướng Không đã phê duyệt được không ít văn kiện, nhìn lại chồng tài liệu dày cộp trước mặt, anh đẩy ra, dùng ngón tay thon dài xoa bóp cổ, tâm trạng có chút buồn bực.
Điện thoại reo, là Mộ Dĩnh Nhi gọi tới…
Ánh mắt anh liếc qua, thân hình cao to hơi cong lại, cầm điện thoại lên, môi mỏng khẽ cong, sự buồn bực trong lòng tan biến đi mấy phần và trở nên bình tĩnh.
Mộ Dĩnh Nhi hỏi về chuyện công việc, còn có vấn đề về mấy văn kiện.
Sau khi bàn bạc xong chuyện công việc, hai người trò chuyện bình thường.
Sáng sớm ngày hôm sau.
Khi Trần Diễm An tỉnh dậy, Quý Hướng Không đã rời đi.
Một mình không có khẩu vị, đến nhà hàng cô mới ăn sáng.
Buổi trưa, trong lúc rất bận rộn rút ra chút thời gian, mua bánh kem và hoa tươi đến bệnh viện, sau đó lại mang bữa trưa đến tập đoàn Quý Thị.