Lòng Diệp Giai Nhi như gương sáng.
Cô hiểu, cho dù Thân Nhã có tha thứ cho Trần Vu Nhất thì sự ngăn cách vẫn mãi còn đó, muốn trở lại như lúc trước là rất khó.
Chuyện này chắc chắn sẽ trở thành vết sẹo trong lòng hai người, chỉ cần đụng vào thì nhất định sẽ đau nhức khó chịu.
Hơn nữa, cô cũng biết rất rõ tình cảm của Thân Nhã dành cho Trần Vu Nhất, chính vì yêu quá sâu đậm nên cô ấy mới cảm thấy đau đớn và run rẩy như vậy, nhưng cô lại không thể ra quyết định.
“Tớ định, tha thứ… cho anh ta…”
Một lúc lâu sau Thân Nhã mới chậm rãi mở miệng.
Theo từng câu chữ, vết thương đau đớn kia lại bị xé rách thêm.
Không ai hiểu được khi nói ra câu này, cô ấy đang có tâm trạng gì, nặng nề thế nào, đau đớn thế nào, đau đến không thở nổi thế nào.
Câu trả lời như vậy vốn đã nằm trong dự đoán của Diệp Giai Nhi.
Ngoài việc an ủi bạn, cô thật sự không biết mình có thể làm gì khác cho cô ấy.
Tại một nơi khác.
Khói thuốc lượn lờ, cả căn phòng riêng ngập trong khói thuốc, cực kỳ nhức mũi.
Thẩm Hoài Dương sải chân bước vào, bàn tay to lớn phẩy đi làn khói bay tới, khói hun làm cho đôi mắt anh cũng phải nheo lại.
Trên ghế sô pha là Trần Vu Nhất đang sống dở chết dở, tay cầm điếu thuốc, trước mặt đã có ba cái gạt tàn chất đầy tàn thuốc.
Hiển nhiên là Quý Hướng Không không chịu được mùi này.
Anh ta bóp mũi, nhìn thấy Thẩm Hoài Dương liền mở miệng: “Tại sao gọi cậu mà không thấy ai nghe?”
Nghe vậy, Thẩm Hoài Dương liền sờ túi, mới nhận ra dường như cả ngày hôm nay, anh không mang theo điện thoại di động, vẫn còn ở chỗ tối qua ném đi.
Lông mày anh hơi giật, trầm giọng nói: “Quên mang theo, tình hình cậu ta thế nào rồi?”
“Như cậu thấy đó, sống dở chết dở, hút thuốc khói mù mịt, tôi sắp chết ngạt