Chương 1906
Ánh mắt của Quý Hướng Không chuyển động, nhìn cô hai lần, nhưng không nói gì.
Rất nhanh xe đã chạy tới khách sạn.
Quý Hướng Không và Trần Diễm An đi về phía trước, sau đó cô đi tới phòng của khách sạn, tùy ý thay lễ phục.
Là một bộ lễ phục tơ tằm màu đen, lấp lánh ánh sáng, ôm khịt cơ thể mảnh mai của cô, gợi cảm, mê người.
Khung xương của cô không nhỏ, bất luận là lễ phục kiểu gì cô đều có thể mặc được, hơn nữa còn mặc toát lên vẻ cao quý mê người.
Trần Diễm An khoác tay của Quý Hướng Không, hai người đi ở đại sảnh, bữa tiệc rất linh đình.
Nhưng giữa hai người không hề có giao lưu.
Mộ Dĩnh Nhi cũng tới rồi, cô ta mặc rất đơn giản, giống như bình thường, quần bò, sơ mi đơn giản, trông khá thanh thuần.
Nhìn một cái thì cô ta nhìn thấy hai người ở trên đại sảnh, rất chói mắt.
Không có đi lên, Mộ Dĩnh Nhi ngồi ở trong góc, xung quanh có đồ ăn vặt, còn có rượu, cô ta lấy hai ly.
Đối với xã giao như này, trong lòng Trần Diễm An thật ra đã sinh ra vài phần chán ghét.
Thật sự rất chán ghét.
Một đồng nghiệp nam trong công ty có ý với Mộ Dĩnh Nhi, anh ta khá thích kiểu thanh thuần như này.
Anh ta đi tới, cầm một ly rượu, tự cho rằng tiêu sái ngồi ở đối diện Mộ Dĩnh Nhi: “Sao lại uống rượu một mình vậy?”
Mộ Dĩnh Nhi khẽ mỉm cười, có hơi thẹn thùng, không nói chuyện.
Tâm tư của đồng nghiệp nam rục rịch, người anh ta muốn chính là kiểu thanh thuần như này.
“Có muốn cùng nhau đi uống rượu không?”
Đồng nghiệp nam mời, bây giờ trong sàn
Mộ Dĩnh Nhi lắc đầu, ánh mắt trong vô thức luôn đuổi theo Quý Hướng Không trong sàn nhảy.
Sự nhỏ nhặt này, đồng nghiệp nam đã lưu ý thấy, anh ta hừ một tiếng, nhíu mày: “Cô cũng giống với những đồng nghiệp nữ trong công ty, có ý nghĩ với tổng giám đốc sao?”
Tâm tư bỗng bị người khác vạch trần, Mộ Dĩnh Nhi hơi đỏ mặt, tim đập nhanh, ngoài miệng nói: “Anh đừng nói linh tinh!”
“Tôi có nói linh tinh hay không, cô đỏ mặt cái gì! Thì ra cô cũng giống với những người phụ nữ trong công ty, ham hư vinh!”
Mộ Dĩnh Nhi không muốn nói gì nữa, quan hệ của hai người cũng căn bản không tốt, việc gì phải tiếp tục tranh luận tiếp.
Trần Diễm An cầm một ly rượu vang, đứng ở đó nhấp nháp.
Mộ Dĩnh Nhi lại cảm thấy ở đại sảnh quá ồn ào, hơn nữa mọi người đều ăn mặc trang điểm lồng lộn, chỉ có cô ta mặc thành như này, cảm thấy có chút không thoải mái lắm, cô ta muốn đi ra ngoài.
Hậu đình của khách sạn rất đẹp, có thác nước, có rừng nước, còn có ghế trúc, không khí khá tốt, cũng khiến người ta cảm thấy thoải mái và tự tại.
Nhưng ai ngờ, người đồng nghiệp nam đó cũng đi theo ra ngoài: “Không khí không tồi, ra ngoài hít thở cũng khá tuyệt.”
Vừa nhìn thấy là anh ta, Mộ Dĩnh Nhi có chút phản cảm, không định tiếp tục ở lại nữa, cất bước, đi về phía đại sảnh của khách sạn.