Hoàn toàn thức trắng, nhắm cả hai mắt cũng không ngủ được.
Cô ta ngẩng đầu lên, thấy bóng người cao ráo kia từ xa tới gần.
Mỗi sáu rưỡi sáng sớm hàng ngày, người đó đều ra vườn sau chạy bộ, thói quen này duy trì suốt mười mấy năm chưa đổi.
Tư thế của Thẩm Hoài Dương khỏe khoắn, mạnh mẽ như một con sư tử hùng dũng, bước chạy như bay, vòng theo đường mòn quanh co của vườn hoa về phía trước.
Thẩm Hải Băng lẳng lặng chăm chú dõi theo bóng dáng của anh, nhìn anh từ xa đến gần, sau đó đến ngay bên cạnh mình.
Nhưng anh cứ như không nhìn thấy cô ta, ánh mắt phẳng lặng không chút gợn sóng, thấy anh chuẩn bị lướt ngang qua người mình, cô ta vội gọi: “Hoài Dương!”
Thẩm Hoài Dương nhìn cô ta, lạnh nhạt hỏi: “Cô, có chuyện gì không?”
Bị anh nhìn như vậy, lòng Thẩm Hải Băng thoáng căng thẳng, đồng thời âm thầm giễu cợt bản thân.
Cuối cùng cô ta cũng không biết nên nói gì, đôi tay rũ bên người hơi siết lại, rõ ràng cảm nhận được tình trạng mình ngày càng tệ hại.
Thật lâu sau, cô ta thốt ra được một câu vừa gượng gạo vừa căng thẳng: “Chúc mừng năm mới…”
Thẩm Hoài Dương không nói tiếng nào, cứ như vậy nhìn chằm chằm cô ta không chớp mắt, tựa như phải nhìn xuyên qua người cô ta vậy.
Hai người gần nhau như vậy, mà anh cũng chỉ nhìn chằm chằm cô ta.
Thẩm Hải Băng luôn bình tĩnh, tự tại cảm thấy luống cuống, tự mình dời mắt đi, không nhìn anh nữa.
Thấy cô ta lúng túng như vậy, anh mới đầy thâm ý thu hồi ánh mắt, trả lời: “Chúc cô năm mới vui vẻ…”
Hờ hững như có như không, thậm chí không biết vô tình hay cố ý còn nhấn mạnh vào tiếng “cô” kia.
Hai người tách ra, Thẩm Hải Băng ngã ngồi xuống băng ghế, trái tim đập quá nhanh dần bình tĩnh lại, nhìn theo bóng lưng anh đến khi hoàn toàn khuất mắt.
Cô ta ngồi yên không nhúc nhích một lúc lâu, vẻ mặt thâm trầm nghiêm nghị, tựa như đang suy nghĩ một chuyện cực kỳ quan