Nghe vậy, Diệp Giai Nhi cũng đứng lên: “Con giúp mẹ.”
“Không cần, con ở đây với mọi người đi, một mình mẹ làm được.” Quách Mỹ Ngọc khoát tay với cô, sợ cô vừa đi thì không khí sẽ nguội lạnh mất.
Đôi mắt thâm thúy của Thẩm Hoài Dương liếc tới.
Anh nhìn Quách Mỹ Ngọc, bờ môi mỏng mấp máy, giọng nói trầm ấm: “Bọn con đang nói chuyện rất vui, cứ để Giai Nhi giúp mẹ đi ạ…”
Quách Mỹ Ngọc cười: “Được rồi.”
Diệp Giai Nhi: “…”
Thẩm Hoài Dương nhác thấy vẻ bất đắc dĩ của cô thì khẽ nở nụ cười, trông rất trêu ngươi.
Diệp Giai Nhi thấy cảnh này không khỏi trợn mắt lườm anh mấy lần.
Anh đang đắc ý đấy à?
Trong bếp.
Quách Mỹ Ngọc vừa nhặt rau vừa nhìn ra phòng khách phía sau, càng nhìn càng hài lòng với cậu con rể này!
Diệp Giai Nhi đang lấy gạo, thấy bà như vậy thì ngạc nhiên: “Mẹ, mẹ đang làm gì đấy?”
“Ngắm con rể.” Quách Mỹ Ngọc cười: “Không ngờ mắt nhìn của con gái mẹ khá như vậy!”
“…” Mí mắt của cô nhảy giật lên.
“Đúng rồi, bình thường con rể Thẩm thích ăn món gì?”
Diệp Giai Nhi quẫn: “Mẹ, mẹ đổi cách gọi được không?”
“Con quản mẹ nhiều thế làm gì, mẹ cảm thấy gọi thế này rất được.
Con chưa nói cậu ấy thích ăn món gì đâu, nói đi mẹ còn làm.”
“Con không biết.” Cô không ngẩng đầu lên.
Quách Mỹ Ngọc nghe vậy thì dừng động tác trong tay lại: “Nhìn hành động, cử chỉ của con rể Thẩm là biết cậu ấy có học thức.
Có phải ba mẹ cậu ấy cũng nề nếp lắm không?”
Diệp Giai Nhi vẫn còn đang cúi người lấy gạo, trả lời qua loa: “Cũng tương đối ạ.”
Cô cũng không biết trước mặt người ngoài, Tô Tình có nề nếp hay không, nhưng trước mặt cô thì không được coi là có giáo dục.
Còn Thẩm Thiên Canh, hai người chỉ có duyên gặp một lần, tiếp xúc không sâu nên cô