Chương 1973
Khi mang thai đến tháng thứ chín, cô dùng cả một ngày trong phòng sinh sinh ra bé con này, là sinh tự nhiên.
Lúc đó trong phòng sinh cô đau đến nỗi mất đi tri giác, Âu Dương Tư ở bên ngoài phòng giải phẫu chờ một ngày, mấy lần định xông vào, bị chính Trần Diễm An mắng đuổi ra ngoài.
Cô ở bên trong phòng sinh con đau đến chết đi sống lại, bên ngoài Âu Dương Tư cũng chẳng nhẹ nhàng hơn so với cô, vừa thấy bác sĩ đã hỏi, sinh con có đau hay không!
Qua khe hở cửa phòng, Trần Diễm An nghe thấy rõ ràng, chịu đựng cơn đau đớn muốn ngất đi, cô tức giận mắng: “Em đau kêu to như thế, anh bị điếc à!”
Âu Dương Tư khi đó đã không còn lý trí, nghe được tiếng mắng của cô vọng ra, còn kính nể hỏi cô, có đau không, còn có thể nói chuyện được không, có muốn ăn gì không?
Trần Diễm An rất muốn ném đồ trong phòng sinh ra, cũng dựa vào cơn tức này sinh bé con ra!
Buổi tiệc đầy tháng này, là Âu Dương Tư tự tay chuẩn bị, khách mời đều là danh nhân giới thiết kế.
Mấy tháng nay, Trần Diễm An đã rất nổi tiếng ở Pháp và Anh, thường xuyên xuất hiện trên các bìa tạp chí thời trang và quyền lực.
Danh tiếng của Spoll cũng rất lớn, nhưng anh ta chưa bao giờ nhận học trò, Trần Diễm An là học trò đầu tiên của anh ta, nên bên ngoài mọi người đều rất chú ý.
Tên bé con đã chọn xong, là Âu Dương Tư chọn, Trần Huyền Diệp.
Anh ta có lý do của chính mình, Huyền Diệp không phải là hoàng đế cổ đại sao?
Hơn nữa ông có cách trị quốc, là một danh nhân lịch sử, nên tên bé con chẳng có gì phải bàn, đã quyết định gọi là Huyền
Trần Diễm An mắng anh ta là không biết xấu hổ, thật sự không biết xấu hổ!
Đặt biệt danh cho cô là nguyên bảo, người khác nghe vào nhất định trong lòng sẽ tưởng rằng người này yêu tiền đến điên rồi, biệt danh vậy mà gọi là nguyên bảo.
Còn con trai cô cũng là muốn quyền lực đến phát điên luôn rồi, thế mà gọi là Khang Hi, đây là muốn làm hoàng đế thế nào chứ!
Thực ra, anh ta tưởng như vậy thì cũng thôi, nhưng mấu chốt là khiến hai mẹ con cô bị chê cười!
Spoll tới, anh ta mặc một bộ vest may đo tinh tế, trong túi còn có khăn tay màu xám, người Pháp vốn tao nhã và lịch lãm.
Chậm rãi đi tới, dáng người thon dài của anh ta hơi cong, nâng tay cô lên, nhẹ nhàng hôn lên mu bàn tay: “Bé con, đã lâu không gặp.”
Đúng lúc này, Âu Dương Tư đi tới, thấy vậy, đôi mắt hoa đào nheo lại, đánh một cái lên tay Spoll: “Bỏ ra, anh là tên khốn không biết xấu hổ!”
Thật sự có hơi bất đắc dĩ, Spoll buông tay, nhún nhún vai: “Rốt cuộc sao cô có thể nhịn cậu ta lâu như vậy chứ?”
Đáp lại. Trần Diễm An cũng nhún nhún vai: “Anh ấy nói, tôi là dựa vào anh ấy để đi lên, cho nên mới thành công như vậy, cho nên hiện tại muốn ăn vạ tôi, lấy lại những gì anh ấy bỏ ra làm thù lao.”
Spoll tất nhiên là không tin chuyện vớ vẩn này, Âu Dương Tư là người không thiếu gì cả, đặc biệt là tiền!
Sau đó, Spoll muốn bế em bé, Âu Dương Tư không cho bế, trực tiếp cướp lại: “Muốn ôm bảo bối nhỏ của em cũng được, nào nào nào, trước tiên đưa quà đây.”