Nghe vậy, đôi mắt anh trầm xuống nhìn cô: “Không phải anh ta biết cô đã kết hôn rồi sao?”
“Cũng không liên lạc gì nhiều.
” Diệp Giai Nhi hơi dừng lại, sau đó nói tiếp: “Anh ấy là một người rất tốt, tính tình hiền hậu, lương thiện, chính trực lại ngay thẳng, là một người bạn hiếm có.
”
Những lời cô nói đều là sự thật, xã hội bây giờ, có thể có bao nhiêu người giống Điền Quốc Gia chứ?
Anh ta quả thật là một người bạn cô không muốn mất đi.
Thẩm Hoài Dương nhướng mày, mím đôi môi mỏng thành một đường thẳng tắp, khuôn mặt tuấn tú trầm xuống.
Cô hoàn toàn xem anh như không khí, ở trước mặt chồng lại nói những lời khen ngợi người đàn ông khác như vậy!
“Cảnh sát Điền có ấn tượng như vậy trong lòng cô Thẩm, thế tôi thì sao?” Anh chậm rãi mở miệng hỏi.
Suy nghĩ một lát, Diệp Giai Nhi nhướng mày: “Thương nhân nào cũng gian xảo, không phải anh Thẩm từng miêu tả bản thân mình như vậy sao? Nói thật, tôi cảm thấy anh Thẩm khái quát như vậy rất đúng.
”
“…” Khuôn mặt vốn dĩ âm trầm của anh hiện giờ lúc xanh lúc trắng, gương mặt lười biếng mà nham hiểm khẽ cười: “Cảm ơn lời khen của mợ Thẩm…”
Diệp Giai Nhi đương nhiên cảm giác được mùi vị nguy hiểm đó, cô di chuyển ánh mắt rồi khẽ ho: “Không cần cảm ơn.
”
Nghe vậy, Thẩm Hoài Dương hừ lạnh một tiếng, bàn tay to lớn bất ngờ vươn ra, túm thẳng lấy cằm cô, cắn lên môi cô như trừng phạt.
Cảm giác đau đớn khiến Diệp Giai Nhi không khỏi hít sâu một hơi, đẩy ngực anh ra, giọng nói mơ hồ không rõ: “Anh còn đang lái xe đấy, chuyên tâm vào.
”
Thẩm Hoài Dương cong môi cười: “Hôn tôi một chút đi, tôi sẽ buông cô ra.
Nếu không, tôi có thể hôn cô như vậy năm phút luôn đấy, mợ Thẩm ạ…”
Cô trừng mắt nhìn anh!
Anh lại làm như không nhìn thấy, chỉ nắm lấy cằm cô, đầu lưỡi nhẹ nhàng liếm.
Nơi bị anh liếm qua