Chương 2027
Xoay người, ngón tay dài tùy ý cầm chìa khóa xe ở trên bàn trà lên, sau đó cầm chiếc áo khoác để ở một bên.
Mẹ cô ta nhìn trái, nhìn phải, nhìn trên, nhìn dưới, không ngừng đánh giá.
Cuối cùng vẫn là Mộ Dĩnh Nhi giật tay áo của bà ta thì bà ta mới hoàn hồn.
Đi ra khỏi phòng bệnh, Quý Hướng Không đi trước, Mộ Dĩnh Nhi và mẹ của cô ta đi ở đằng sau.
Mẹ của cô ta đang nghĩ, cao quá, phải có hơn 1m8.
Trước đó cứ luôn muốn tìm con rể cho Dĩnh Nhi, đó là muốn tìm con rể rùa vàng, bây giờ coi như có thể khiến bà ta hài lòng.
Ở một bên khác.
Trong lòng Trần Diễm An ôm Huyền Diệp, Âu Dương Tư đứng ở bên cạnh, đi tới.
Trán của Huyền Diệp có hơi nóng, cô cúi đầu, lòng bàn tay chạm nhẹ vào trán của đứa trẻ, không để ý trước mặt.
Ngược lại Mộ Dĩnh Nhi nhìn thoáng cái thì nhìn thấy rồi, đương nhiên Quý Hướng Không đi ở trước mặt cô ta cũng nhìn thấy.
“Nguyên Bảo, Huyền Diệp hình như sốt nhẹ, anh vừa rồi dùng nhiệt kế đo rồi, 38 độ, em đừng lo lắng.” Âu Dương Tư an ủi cô.
Trần Diễm An lúc này tính khí rất không tốt: “Bây giờ là sốt nhẹ, đợi tới nửa đêm mới trở nên nghiêm trọng.”
Đứa trẻ bị sốt rồi?
Quý Hướng Không nhíu mày, cất đôi chân dài, bước chân bước nhanh hơn, hai ba bước thì đi tới, hỏi với giọng trầm thấp: “Anh đi gọi bác sĩ…”
Ngẩng đầu, nhìn thấy là Quý Hướng Không, Trần Diễm An nheo đôi mắt tuyệt đẹp lại, dư quang quét tới
Vừa dứt lời thì lướt qua anh, Âu Dương Tư đi theo đằng sau nói: “Nguyên Bảo, Huyền Diệp hình như phải uống sữa.”
“Em biết, tới phòng làm việc của bác sĩ trước đã.” Trần Diễm An suy nghĩ rồi lại nói: “Âu Dương Tư, em quên mang bỉm, anh ra xe lấy một cái.”
“Trong xe không có, lúc xuống xe anh đã để ý, trừ một cái chăn mỏng, căn bản không có bỉm.”
“Bỏ đi, trước tiên đi gặp bác sĩ đã, chuyện còn lại lát nữa rồi tính.”
Bóng dáng của hai người biến mất ở trước mắt, bước chân của Quý Hướng Không cử động, cũng muốn đi theo.
Nhưng nhìn thấy Mộ Dĩnh Nhi ở đằng sau thì khựng bước, gọi điện cho tài xế.
Cuộc gọi không được kết nối, âm thanh thông báo truyền tới là đối phương đã tắt máy, xin gọi lại sau.
Anh lại liếc ra bên ngoài cửa sổ, mưa xối xả, căn bản không biết khi nào sẽ dừng, hai mắt anh nheo lại, chỉ đành đi về phía trước.
Taxi trên đường chắc chắn đã kín khách, tài xế lại không nghe máy, anh cũng đồng ý với Giang Uyển Đình phải đưa về, tóm lại không thể vứt hai mẹ con bọn họ ở đây.
Ngồi vào chiếc xe Bentley màu đen, Quý Hướng Không một tay nắm vô lăng, rút điện thoại ra, lại gọi điện.