Từng câu từng chữ lọt cả vào tai Tô Tình, bà ta nhướng mày, càng thêm chán ghét, quả nhiên là vật hợp theo loài!
“Không phải nói chuyện này, tớ đang hỏi hiện giờ cậu ấy còn khó chịu không?”
“Sao có thể không khó chịu, dù sao cũng tận mắt nhìn thấy cảnh tượng như vậy mà, chắc chắn đã khắc sâu trong lòng rồi!”
Diệp Giai Nhi biết cô ấy có lý, nếu đổi lại là cô, e là cũng không bao giờ quên được: “Hiện giờ quan hệ giữa họ thế nào?”
Trần Diễm An nghịch tay: “Vẫn cứ căng thẳng thôi, Trần Vu Nhất cả ngày như thằng trẻ con, khép nép khúm núm, sợ chọc giận Thân Nhã, còn Thân Nhã ngày nào cũng sầm mặt, không giải tỏa được.
”
“Cũng không biết, tình trạng này của họ sẽ duy trì được bao lâu.
” Cô có chút bất đắc dĩ thở dài một hơi.
Nghe vậy, Trần Diễm An cũng bất lực nhún vai: “Ai mà biết được, có lẽ cần một thời gian dài.
Cú sốc này không nhỏ, chúng ta có thương cũng không thể giúp được gì, chỉ có thể quan tâm tới Thân Nhã nhiều hơn thôi.
”
Hai người ngồi hàn huyên một lúc lâu, chờ Quý Hướng Không đi từ tầng hai xuống, Trần Diễm An mới nắm tay anh ta, cùng nhau rời đi.
Diệp Giai Nhi tiễn họ tới xe, mãi tới khi chiếc xe biến mất khỏi tầm mắt, cô mới xoay người vào nhà họ Thẩm.
Khi sắp đi tới cầu thang thì bị Tô Tình gọi lại: “Giai Nhi.
”
Cô chỉ đành dừng chân