Chương 2063
Quý Hướng Không dường như đã hạ quyết tâm, mỗi ngày đều chạy đến khách sạn.
Trần Diễm An không gặp anh, cũng không cho anh gặp Huyền Diệp nữa, đến cửa phòng cũng chẳng cho vào một bước.
Lần đầu tiên tới, anh bị nhân viên bảo vệ lúng túng thuyết phục rời đi, lần thứ hai tới, bảo vệ đã hơi bất lực, lần thứ ba, Trần Diễm An lại thẳng thừng gọi cho cảnh sát.
Cảnh sát cũng vô cùng bất lực, mỗi ngày bắt một lần, cứ như vậy ba ngày liên tiếp, cuối cùng anh bị đưa vào tù với danh nghĩa quấy rối.
Khuôn mặt điển trai của Quý Hướng Không vẫn lạnh lùng, anh nói với cảnh sát: “Sau này các anh hãy cứ chuẩn bị sẵn sàng thế này đi, bởi vì sau này tôi sẽ là khách quen của nơi này!”
Anh cứ nói với họ trước một tiếng, dù sao sau này ngày nào anh cũng đều phải đến khách sạn, họ cũng nên chuẩn bị trước như vậy.
Buổi tối, Mộ Dĩnh Nhi đến bảo lãnh cho anh ra, ký tên rồi ra về.
“Lẽ nào anh định cứ thế này mãi?”
Mộ Dĩnh Nhi quay lại nhìn thẳng vào anh.
Thậm chí bây giờ cô ta còn cảm thấy, anh thế này không còn là Quý Hướng Không mình biết trước đây nữa.
Quý Hướng Không lúc trước nghiêm túc, cẩn trọng, hành động kiên quyết, nhưng bây giờ anh lại cứ như tên lang thang.
“Thế nào?” Quý Hướng Không lên xe: “Trước đây tôi bận chuyện công việc, bây giờ là chuyện gia đình, công việc khác nhau nhưng tính chất giống nhau.”
Mộ Dĩnh Nhi thực sự không biết phải nói gì: “Anh biết không? Bây giờ cổ phiếu của Quý Thị đang giảm liên tục, tổng giám đốc mới nhậm chức liên tục tiếp quản mấy dự án nhưng đều thua lỗ.”
“Cứ tiếp tục
Quý Hướng Không không nói gì, chỉ có đôi môi mỏng là khẽ giật nhẹ.
Thái độ như vậy khiến người ta không nhìn ra được anh đang nghĩ gì, quan tâm hay là không quan tâm?
Qua màn đêm đen, Mộ Dĩnh Nhi không thể nhìn thấu, cũng không thể đoán được, tâm tư của anh như sắc mặt anh, vẫn luôn thâm trầm khiến người ta không thể nhìn thấu cũng không đoán được.
“Em thấy anh không thể tiếp tục thế này được nữa, em cũng định xin nghỉ rồi lập nghiệp cùng anh rồi.” Mộ Dĩnh Nhi lại nói, đã hạ quyết tâm.
“Không cần thiết, lựa chọn con đường như thế nào, đi như thế nào, đều là tôi tự lựa chọn, còn cô chỉ cần đi trên con đường của mình là được, chuyện của tôi không cần cô lo lắng và bận tâm quá nhiều, mọi chuyện tôi đều sẽ tự giải quyết, cô hãy kiềm chế mình và gạt bỏ suy nghĩ về tôi đi, nếu không chúng ta đừng qua lại nữa.”
Mộ Dĩnh Nhi không nói gì, cảm thấy tim mình như bị dao cứa vào vài nhát.
Dần dần, thái độ của anh đối với cô ta cũng bắt đầu trở nên tuyệt tình.
“Suy nghĩ của em về anh cũng là chuyện của riêng em, em sẽ tự giải quyết, đương nhiên anh từ chối em là chuyện của anh!” Cuối cùng, Mộ Dĩnh Nhi nói một câu như vậy.