Chương 2066
Trần Diễm An đợi anh lái xe.
Nhưng nửa ngày trời, Quý Hướng Không vẫn không hề nhúc nhích, chỉ im lặng ngồi đó, đưa tay lên ôm đầu, rất nóng.
“Nếu không đi thì xuống xe!” Trần Diễm An không nhìn thấy vẻ mặt khó chịu khác thường của anh.
Nghe vậy, Quý Hướng Không mặc kệ mệt mỏi, sau đó khởi động xe, cố gắng chống đỡ, mặc dù lúc này đầu anh rất đau, choáng váng, sa xẩm mặt mày…
Xe chạy về phía trước với tốc độ khá chậm…
Trần Diễm An đổi tư thế, cầm cốc nước ấm trong tay, để ủ ấm cho lòng bàn tay.
Hôm nay, có lẽ là vì mặc thêm một chiếc áo trên người, nên cô không hề cảm thấy lạnh.
Nhưng tình trạng hiện giờ của Quý Hướng Không không ổn lắm, trước mắt cứ choáng váng, thậm chí còn nhìn thấy mặt đường đang nhấp nhô.
Cúi đầu khẽ mắng một tiếng, một tay anh chống lên vô lăng, bóp nhẹ trán.
Một năm nay, anh chưa từng bị ốm, hôm nay đúng là một lần ốm vô cùng nghiêm trọng. Anh thấy cảm giác này thật sự tồi tệ.
Giữa chừng, Âu Dương Tư gọi điện cho Trần Diễm An.
Anh ta cảm thấy, phở cay tối qua ăn khá ngon, bây giờ ngửi thấy mùi, thơm thật đấy.
Nghe vậy, Trần Diễm An hơi buồn cười, muốn ăn thì cứ ăn đi, cái gì mà ngửi thấy mùi thơm cơ chứ.
Thông qua điện thoại, cô còn có thể nghe thấy rõ tiếng khóc lóc ỷ ôi của Âu Dương Tư truyền đến: “Huyền Diệp, chú nói là đã ngửi thấy mùi thơm của phở cay, con có cần phải tặng cho chú một quả pháo hoa ngay lúc này không hả?”
Tặng một quả pháo hoa, một quả pháo hoa…
Nghe đến đây, Trần Diễm An rõ ràng đã hiểu. Không
Nhưng mà, cũng không cần phải khóc lóc, kêu gào thảm thiết như vậy chứ.
“Thế còn muốn ăn gì nữa, tôi mua mang về cho anh.”
Trần Diễm An tiếp tục nói vào điện thoại: “Âu Dương Tư, đừng khóc lóc ở đó nữa, mau lên, còn muốn ăn gì không?”
“Em tự mình nghĩ cách đi, bây giờ anh phải đi tắm cho Huyền Diệp. Ban nãy, quả pháo hoa kia khá lớn, ngay đến cả mông cũng dính luôn.” Âu Dương Tư vẫn kêu gào ở phía bên kia.
Trần Diễm An không chịu nổi nữa, chỉ đáp lại một câu: “Biết rồi.”
Sau đó, cúp điện thoại, rồi khách sáo và xa cách nói với Quý Hướng Không: “Làm phiền anh dừng xe lại một chút, tôi muốn mua ít đồ.”
Quý Hướng Không đã nghe hết cuộc trò chuyện ban nãy của hai người trong điện thoại.
Lúc này, đương nhiên cũng biết cô muốn mua gì. Mặc dù trong lòng khó chịu và bực mình sắp phát điên rồi, nhưng anh vẫn dừng xe bên đường.
Thông qua cửa sổ sát đất, có thể nhìn thấy rõ dáng người nhỏ bé, mảnh mai của cô đang đứng ở đó, nói gì với nhân viên phục vụ.
Vẻ mặt không hề lạnh lùng như mọi người, ngược lại rất dịu dàng, khóe môi còn mang theo ý cười nhẹ.
Dáng người cô xinh đẹp, gương mặt dịu dàng, bao trùm dưới ánh đèn mờ ảo, hiện lên rõ vẻ dịu dàng trước nay chưa từng có.