Chương 2087
Có một câu ca dao là đàn ông không dễ rơi nước mắt, vào khoảnh khắc anh xoay người, cô nhìn thấy rõ ràng có nước mắt rơi xuống.
Cô tự ôm lấy mình, cảm thấy cả cơ thể đều đang căng chặt.
Không lâu sau đó, Quý Hướng Không trở lại, khuôn mặt vẫn anh tuấn, đường cong góc cạnh nhưng cũng rất mềm mại: “Anh mua quần áo về rồi, em mặc thử đi.”
Size quần áo đều rất phù hợp, không lớn không nhỏ, rõ ràng anh hiểu rất rõ vóc người của cô.
Thay quần áo xong thì cũng đến giờ tan làm, hai người xuống lầu, ngồi lên xe, Quý Hướng Không đưa cô trở về khách sạn.
Nếu là ngày thường, trên đường đi, chắc chắn Quý Hướng Không sẽ nói chuyện không ngừng, Trần Diễm An có muốn ngăn cản cũng không được.
Nhưng hôm nay thật sự rất khác thường, vì anh không nói một câu nào cả.
Trần Diễm An cũng im lặng, bầu không khí rất nặng nề, hai người không ai nói tiếng nào.
Âu Dương Tư mở cửa phòng, thấy quần áo trên người Trần Diễm An thì lập tức híp mắt: “Anh nhớ rõ buổi sáng lúc ra ngoài em không phải mặc đồ này, đã xảy ra chuyện gì mà anh không biết sao?”
Trần Diễm An không trả lời, chỉ hỏi: “Huyền Diệp đâu?”
Hôm nay sắc mặt của cô hơi khác với mọi hôm, thay đổi rất rõ ràng.
Hôm nay Quý Hướng Không cũng không đi vào như mọi hôm, mà chỉ lễ phép gật đầu với Âu Dương Tư, sau đó rời đi.
“Hôm nay sao lại khách sáo với mình thế? Hơn nữa còn rất ra dáng?” Âu Dương Tư sờ cằm: “Chẳng lẽ thật sự xảy ra chuyện gì mà mình không biết?”
Ở một
Quý Hướng Không vừa về đến nhà họ Quý không bao lâu, Mộ Dĩnh Nhi lại đến đứng ở bên ngoài.
Giang Uyển Đình thật sự thấy đau đầu: “Hướng Không, khi nãy mẹ con bé gọi điện thoại đến, nói Mộ Dĩnh Nhi còn đang sốt cao, bảo chúng ta chú ý đến con bé.”
“Mẹ, lần này cho dù thế nào cũng không thể mềm lòng, mẹ đi ngủ đi.”
Hôm nay tâm trạng Quý Hướng Không không được tốt lắm, cả ánh mắt và khuôn mặt đều rất u ám.
Quả nhiên không lâu sau đó, Mộ Dĩnh Nhi lại ngất xỉu.
Quý Hướng Không gọi điện thoại cho tài xế, bảo tài xế và bác sĩ ra ngoài, trên đường đưa cô ta về nhà thì tiện thể chữa trị.
Mộ Dĩnh Nhi cho rằng khi tỉnh lại, cô ta sẽ ở nhà họ Quý, nhưng không ngờ lại là nhà của mình, cô ta nhìn mẹ mình, vui mừng hỏi: “Là anh ấy đưa con về sao?”
Mẹ cô ta rất khó xử, khẽ gọi một tiếng Dĩnh Nhi à.
Câu trả lời này chứng tỏ là hoàn toàn không phải.
Gân xanh trên trán Mộ Dĩnh Nhi mơ hồ giật giật, cô ta không hiểu, không hiểu vì sao Quý Hướng Không bây giờ lại tàn nhẫn với cô ta như thế!
Trước kia cô ta đứng đợi bên ngoài nhà họ Quý, anh không cho cô ta vào, hôm nay cô ta bị sốt cao vẫn đến đó, nhưng dù ngất xỉu trước cổng, anh cũng không cho cô ta đi vào.
“Dĩnh Nhi, từ bỏ đi…” Mẹ cô ta cũng bó tay, thở dài nói.