CHƯƠNG 2162
Trong khoảng thời gian đó, cô gọi cho Âu Dương Tư năm sáu cuộc điện thoại, nhưng không có ai bắt máy.
Cô muốn biết rốt cuộc anh ta có thuận lợi về đến nước Z chưa, nhưng anh ta lại không chịu nghe máy.
Quý Hướng Không ở bên cạnh cô, Huyền Diệp cũng như cảm nhận được điều gì, khóc lóc không ngừng, khuôn mặt nhỏ ửng đỏ, nước mắt rơi xuống như sợi châu bị đứt dây.
Anh vừa phải dỗ dành người lớn, vừa phải dỗ dành người nhỏ, cực kỳ bận rộn.
Cùng lúc đó, Âu Dương Tư ở nước Z đang uống rượu.
Anh ta uống loại rượu mạnh nhất, hết ly này đến ly khác, tạm thời đổi cả số điện thoại.
Đến một ngày cảm giác đau đớn giảm đi, không còn đau khổ thế này nữa, anh ta sẽ đi gặp cô.
Cuối cùng Trần Diễm An buồn ngủ nên ngủ thiếp đi.
Quý Hướng Không thở dài đắp chăn cho cô, cả ngày cô gần như chưa ăn gì.
Huyền Diệp cũng thế, thằng bé đã khóc rất lâu, dù có ai dỗ cũng không được, buổi chiều bế ra ngoài đi dạo một vòng mới chịu nín khóc. Anh cẩn thận để Huyền Diệp nằm xuống bên cạnh cô, sau đó cởi áo khoác và quần Tây trên người ra, nằm xuống đắp chăn.
Sợ buổi tối cô sẽ đói, cũng sợ Huyền Diệp khóc, tuy mặc quần áo đi ngủ không thoải mái nhưng cũng tiện hơn.
Xung quanh trở nên tĩnh lặng, một nhà ba người nằm trên giường, tiếng hít thở nhẹ nhàng đan xen, cảm giác đó rất kỳ diệu.
Người đầu tiên thức dậy là Trần Diễm An, cô mở mắt, nghiêng người sang, nhìn thấy khuôn mặt giống nhau đến sáu bảy phần của Huyền Diệp và người đàn ông, hai ba con đều đang ngủ say.
Trần Diễm An thoáng sững sờ, cảm giác bây giờ
Cô là mẹ, ở giữa là con trai, bên ngoài cùng là ba!
Từ sau khi sinh Huyền Diệp, cô chưa từng tưởng tượng tới tình cảnh bây giờ.
Lúc này, tình cảnh đó hiện ra trước mắt, khiến tim cô đập thình thịch, cảm thấy vừa thỏa mãn vừa hạnh phúc.
Sau khi tắm, cô tiếp tục gọi cho Âu Dương Tư, vẫn không có ai nghe máy, lần này cô không gọi lại nữa.
Âu Dương Tư cần thời gian để ổn định tâm trạng, cô không ngừng gọi điện thoại sẽ chỉ làm anh ta thêm rối bời, vẫn nên cho anh ta thời gian thì hơn.
Đến khi anh ta suy nghĩ thông suốt, chắc chắn anh ta sẽ liên lạc với cô.
Trần Diễm An đi tới phòng bếp, không ngờ lại nhìn thấy cháo đang bốc lên hơi nóng, cô hơi ngạc nhiên, giọng nói của Quý Hướng Không cũng vang lên: “Đói không? Ăn một chút đi.”
Cô tiếp tục nhìn chằm chằm đồ ăn: “Anh chuẩn bị từ khi nào vậy?”
“Vừa đi mua, cả ngày hôm nay em không ăn gì rồi, anh sợ em đói.” Quý Hướng Không vừa nói vừa đi tới, múc cháo cho cô.
Trần Diễm An nhận lấy, cô ngồi xuống trước bàn ăn: “Trước kia anh chưa từng đối xử tốt với em như thế.”
“Bây giờ em đang đau lòng vì người đàn ông khác, anh có thể không đối xử tốt với em sao? Lỡ như em nhớ tới những việc tốt của anh ta với em, hối hận ôm theo con trai rời đi thì anh khóc với ai đây?”