Thẩm Hải Băng không thích nghe giọng điệu chất vấn của cô, nhưng trên gương mặt thanh tú của cô ta lại không để lộ biểu cảm gì, chỉ tiến lên một bước rồi nói: “Để cô giải thích.”
Nghe vậy, Diệp Giai Nhi lạnh lùng liếc nhìn cô ta, sau đó gằn từng chữ một: “Nhưng cháu thích nghe anh ấy giải thích hơn.”
Trong lúc nói chuyện, ánh mắt cô lướt qua Thẩm Hải Băng chuyển đến trên người Thẩm Hoài Dương.
Cô không thể nhìn rõ vẻ mặt của anh, điều duy nhất cô có thể cảm nhận được là sự lạnh lẽo, lạnh lẽo đến khó tả.
“Nhưng cô là nguyên nhân của sự việc này.
Tốt hơn hết là cô nên giải thích.” Thẩm Hải Băng đi về phía trước hai bước, nhìn thẳng vào Diệp Giai Nhi.
“Cô có biết tại sao cháu không muốn nghe cô giải thích không?” Diệp Giai Nhi cũng nhìn cô ta.
“Tại sao?”
“Bởi vì cô khiến cháu cảm thấy cô không đáng tin cậy, cũng rất giả dối…”
Cô nói chậm rãi, rõ ràng từng chữ một: “Ở huyện Thiểm cô cũng từng hứa với cháu một lần rồi, cháu tin, nhưng hôm nay xem ra thời hạn sử dụng của câu nói đó cũng không được bao lâu nhỉ, không phải sao?”
Nghe vậy, Thẩm Hải Băng á khẩu không nói nên lời, trên gương mặt thanh tú vẫn luôn thuần khiết lộ ra sự khó xử.
“Còn nữa, cháu thật sự không thể hiểu được cô.” Diệp Giai Nhi nói chậm rãi: “Trước mặt cháu thì cô nói là không yêu anh ấy, nhưng sau lưng cháu lại dụ dỗ anh ấy, nói yêu anh ấy, vậy rốt cuộc là cô yêu hay không yêu đây?”
Hàm răng trắng của Thẩm Hải Băng khẽ cắn môi, cắn môi dưới thành một vết sâu.
Diệp Giai Nhi vẫn nhìn chằm chằm vào cô ta, lời nói sắc bén.
“Cô nói mình có nỗi khổ tâm, không thể yêu anh ấy, vì thế nên mới ra nước ngoài ba năm.
Đã có lý do không thể yêu thì cô nên giữ lại tình cảm đó trong lòng mình thôi, đừng để nó lên men, để nó lộ ra ngoài, để nó lặng lẽ trôi qua, sau đó bắt đầu cuộc sống mới.
Như thế không phải rất tốt sao?”
“Nhưng cô đã làm gì? Chính cô nói là mình không thể nói ra nỗi khổ tâm