CHƯƠNG 2183
Quý Hướng Không vẫn đang trợn mắt nhìn người đàn ông đó, còn Trần Diễm An thì kéo anh vào trong phòng làm việc.
Anh vẫn chưa hết giận nên lồng ngực phập phồng mãnh liệt, cảm xúc còn hơi kích động.
“Đáng ra anh ta phải bị anh đấm hai cái thật mạnh!” Quý Hướng Không cắn chặt răng và nói.
“Đó chỉ là phép xã giao thôi.”
Nghe thế, cơn giận trong anh bùng nổ khiến anh rất khó chịu: “Xã giao thôi mà hôn tận mấy lần à? Đây là phép xã giao của nước nào thế?”
“Chứ anh không nhìn ra là anh ta thấy thú vị nên mới cố tình khiêu khích anh sao?”
Quý Hướng Không hừ: “Khiêu khích gì cũng được, nhưng anh không thích và không thể chấp nhận nổi trò khiêu khích này, anh ta đã động đến đường biên ngang của anh!”
Trần Diễm An sờ trán cạn lời. Cô và Peter quen nhau ở nước M, mối quan hệ giữa hai người rất tốt, mà anh ta chính là kiểu người như thế.
Cô xoay người đi ra khỏi phòng làm việc.
Thấy vậy, Quý Hướng Không giây trước còn đầy lạnh lùng bỗng nhanh chóng nắm lấy tay cô: “Em định đi đâu?”
“Đi vệ sinh được không?” Trần Diễm An nhếch môi nhìn anh.
Nghe thế Quý Hướng Không mới thả tay. Đi đến khúc cua ở phòng vệ sinh thì nghe thấy nhân viên nữ đang nói chuyện bên trong, nhưng đối tượng mà họ nhắc đến lại là Trần Diễm An.
“Người ta cứ bảo phụ nữ chỉ cần xinh đẹp là sẽ có cả thế giới. Cậu xem quản lí của chúng ta đi, hết Spoll thì đến Peter, rồi Âu Dương Tư, giờ còn có thêm Tổng giám đốc Quý, đời người đúng là đầy màu sắc!”
Người bên cạnh cũng đang cười: “Đúng thế, người ta xinh đẹp mà có năng lực nữa, thế nên khá buông thả thôi, cuộc sống riêng hơi hỗn loạn cũng là điều bình thường mà. Giờ tôi thấy Tổng giám đốc Quý nhu nhược ghê.”
“Ừ đó, anh ta là
“Đúng đấy! Đàn ông đàn ang mà lại ở nhà trông con y như vú em vậy đó, đúng là chẳng ra sao cả.”
Tiếng giày cao gót đi lại trên đất vang lên âm thanh lanh lản, Trần Diễm An không hề e dè mà bước vào, trên đôi môi đỏ tươi nở một nụ cười nhạt: “Chuyện trò cũng vui ghê nhỉ?”
Hai người đang dặm lại lớp trang điểm cứng đờ, họ vội vàng quay người lại và cúi đầu xuống, sắc mặt đầy sợ hãi.
“Không nói nữa à?” Trần Diễm An lạnh lùng cười: “Nói tiếp đi chứ, tôi đứng đây nghe này.”
Hai người vẫn không nói gì mà chỉ cúi đầu xuống, cứ như muốn chôn mặt xuống đất luôn vậy.
“Khi ở công ty tôi đã nói là tôi ghét những người nói xấu người khác sau lưng, hai cô quên cả rồi à?”
Vẫn im lặng. Trần Diễm An nhìn hai người họ rồi gằn từng chữ: “Anh ấy nhu nhược ư? Haha, anh ấy có thể chuyển hết tài sản của mình cho tôi mà chẳng giữ lại một xu nào, chồng các có có làm được điều đó không? Chuyện ngày hôm nay đến đây thôi, tôi sẽ không truy cứu, nhưng nếu có lần sau thì các cô tự biết đường mà xin nghỉ việc! Ra ngoài làm việc đi!”
Nghe thế, hai người họ như vừa được lệnh ân xá, thế là nhanh chóng đi ra khỏi phòng vệ sinh, nhưng trong lòng vẫn còn sợ hãi.
Trần Diễm An đi ra. Cô không thích nghe người khác nói này nói nọ Quý Hướng Không sau lưng, họ không có quyền đó và cũng không có tư cách đó!
Quý Hướng Không đã cho Huyền Diệp uống sữa rồi, thấy cô đi vào thì anh quỳ xuống, Trần Diễm An nhìn anh.