CHƯƠNG 2203
Cuối cùng, Thẩm Trạch Hy vẫn bị Huyên Huyên kéo đi rửa mặt, đi vào phòng, Hạ Nhiên vẫn chưa tỉnh, bất đắc dĩ, anh ngồi bên cạnh.
Không lâu sau, Hạ Nhiên khẽ động đậy mắt, chầm chậm mở ra, đã ngay lập tức đối diện với môi trường khác lạ, cửa sổ và trần nhà xa lạ.
Tất cả đều quá đỗi xa xỉ, vốn không phải là cách bài trí của phòng cô, trong đầu trống rỗng mất mấy giây, bây giờ cô rốt cuộc đang ở đâu?
Ánh mắt lại di chuyển, đúng lúc nhìn thấy Thẩm Trạch Hy ngồi bên cạnh, khoảnh khắc đó, cơn ngái ngủ bay hết, cô lập tức ngồi dậy.
“Sao tôi lại ở đây?” Hạ Nhiên hung dữ trừng mắt với Thẩm Trạch Hy, ánh mắt sắc bén hận không thể xiên anh ta thành từng mảnh.
Thẩm Trạch Hy không muốn trả lời lắm, hai chân bắt chéo, khoanh tay trước ngực, lại đổi một tư thế khác.
Hạ Nhiên bắt đầu nghiến răng: “Anh nói đi! Từ lúc đầu đã cảm thấy anh không phải người tốt, tôi quả thực không nhìn nhầm!”
“Được rồi!” Thẩm Trạch Hy ngắt lời cô: “Nếu như thật sự nghi ngờ như thế, vậy thì tự mình nhớ lại, hoặc là hỏi con bé.”
Anh hơi nhếch hàm dưới lên, chỉ vào Huyên Huyên: “Chú đi vệ sinh, nếu như không có chuyện gì khác, đừng có gọi chú, nghe thấy chưa!”
Huyên Huyên không sợ anh, cũng không thèm để ý, bé biết thực ra chú nhỏ thương bé nhất, nếu không làm sao bé dám ra oai tác quái như thế chứ?
Nhân lúc Thẩm Trạch Hy đi vệ sinh, Huyên Huyên đã nói qua những chuyện xảy ra tối qua với Hạ Nhiên.
Nghe vậy, Hạ Nhiên cảm thấy hơi áy náy, dù gì người ta cũng làm việc tốt, cô đã hiểu lầm anh.
“Không sao cả, chú nhỏ của cháu đã sờ ngực chị mấy lần rồi, bây giờ cũng coi như hòa nhau…”
Hạ Nhiên: “…”
Hạ Nhiên
Trên bàn ăn, Diệp Giai Nhi, Hạ Nhiên, Huyên Huyên trò chuyện, chỉ có hai người đàn ông im lặng.
“Ở chỗ sườn dốc này không dễ bắt xe, lát nữa ăn sáng xong, bảo Trạch Hy đưa cô qua đó.”
“Không cần, không cần, không cần, tôi tự xử lý được mà.”
“Nơi này thật sự rất khó bắt xe, đôi khi cả tiếng cũng không có xe.” Diệp Giai Nhi tiếp đó nhìn về phía Trạch Hy: “Quý ông của nhà chúng ta, việc nhỏ như thế, chắc không thành vấn đề nhỉ?”
Thẩm Trạch Hy không nói gì, gật đầu.
Ăn xong bữa sáng, Huyên Huyên cứ đòi đi cùng Thẩm Trạch Hy, hết cách, Diệp Giai Nhi đành đồng ý.
Bây giờ Hạ Nhiên cảm thấy tính cách của cô bé này như vậy là do được chiều.
Gia cảnh tốt như thế, lại được ba và chú yêu chiều, nhưng đứa trẻ lại không vì được chiều mà kiêu ngạo, rất được lòng mọi người, cũng chỉ là đầu óc hơi tinh nghịch.
Không lâu sau, xe dừng lại, một chân đã bước ra khỏi xe, nghĩ một lát, Hạ Nhiên vẫn dừng lại, nói một câu: “Cảm ơn!”
“Hơ hơ, cảnh sát giống như hổ mẹ cũng có lúc dịu dàng thế này à?” Thẩm Trạch Hy bật cười nói.
Âm thầm nghiến răng, Hạ Nhiên cảm thấy anh được voi đòi tiên, không biết tốt xấu, hừ một tiếng, đóng cửa lại, rời đi.
Huyên Huyên bất mãn với biểu hiện của anh, tỏ vẻ bà cụ non: “Haiz, không ga lăng như chú, tương lai phải làm sao đây?”