CHƯƠNG 2205
Hạ Nhiên thích cô bé tinh nghịch này, nhưng dù sao cũng là con nhà người ta, hơn nữa cũng không thân quen, sao dám tự ý giữ đứa trẻ lại?
“Ngoan, đi với chú của em trước đi, nếu có thời gian, chị luôn chào đón em đến.”
Sau cùng, cho dù không tình nguyện, Hạ Nhiên vẫn gật đầu với Thẩm Trạch Hy, tỏ ý cảm ơn anh.
Huyên Huyên vẫn không chịu đi, lúc tức giận lên thì chẳng ai ngăn cản được.
Thấy vậy, Thẩm Trạch Hy bất lực, chỉ đành ở lại.
Cái tính này đã hoàn toàn bị chiều hư rồi!
Bác kĩ kiểm tra xong, tháo khẩu trang xuống, nét mặt hơi trầm tư: “Tế bào virus trên người anh ấy đã liên tục phát tán rộng, bắt buộc phải nhanh chóng làm phẫu thuật, không được trì hoãn nữa.”
Nghe vậy, Hạ Nhiên gục đầu xuống, phút chốc giống như cây cà chua bị sương giá vậy.
Sau đó, cô ngẩng đầu lên nói: “Vậy lúc nào sẽ có được nguồn thận thích hợp?”
Bệnh của Hạ Vũ cũng không phải chuyện ngày một ngày hai nữa, chi phí là một vấn đề, mà nguồn thận cũng là vấn đề.
“Trước mắt vẫn chưa rõ, như trạng thái hiện giờ của anh ấy, tôi kiến nghị tốt nhất là nằm viện.” Bác sĩ nói, tình trạng của bệnh nhân không hề nhẹ.
Hạ Nhiên gật đầu: “Vâng, bây giờ tôi sẽ đi làm thủ tục nhập viện.”
Đợi khi sắp xếp xong tất cả, Hạ Nhiên xuống tầng mua bữa trưa, có cơm hộp, còn cả canh, cô mua ba suất.
Cô một suất, Huyên Huyên một suất, còn cả Thẩm Trạch Hy một suất.
Huyên Huyên bình thường không ăn hay ăn cơm ở ngoài, lần này gửi thấy mùi thơm thoang thoảng đã không nhịn được mà liếm môi, Hạ Nhiên hỏi bé muốn ăn mì xào hay là cơm hộp.
Bé nghĩ một lúc, sau đó giơ tay chỉ mì xào.
Hạ Nhiên đưa một suất cơm hộp cho Thẩm Trạch Hy, nhưng Thẩm
Thấy vậy, Hạ Nhiên cũng không để tâm, không thích thì thôi, ai bắt được anh ta ăn cơ chứ?
Là một cảnh sát, Hạ Nhiên hàng ngày ở ngoài đường, lượng cơm vốn đã nhiều hơn của phụ nữ bình thường, lúc này Thẩm Trạch Hy không ăn, dứt khoát bày mì xào và cơm hộp ra trước mặt.
Nhìn phản ứng của cô, Thẩm Trạch Hy hơi trợn mắt, phản ứng của cô khiến anh ngày càng không thoải mái!
Huyên Huyên cũng bật cười, thò đũa vào trong hộp cơm gắp một miếng, sau đó ăn miếng mì xào, cực kỳ vui vẻ.
Bây giờ đã gần chiều, Thẩm Trạch Hy cũng quả thực hơi đói, nhìn dáng vẻ hai người ăn ngon miệng, trong lòng anh không cam tâm.
Tốt xấu gì cũng là anh đưa người đến bệnh viện, cũng là anh gọi điện thoại cho bác sĩ, bây giờ một người ăn suất của hai người, còn ăn thản nhiên như vậy nữa?
Sải chân bước lên, anh giơ tay ra, thẳng tay cướp mì xào từ trong tay Hạ Nhiên.
Nghi hoặc, Hạ Nhiên nheo mắt nhìn anh, Thẩm Trạch Hy lại hừ một tiếng lạnh lùng, tức tối nhìn cô: “Nhìn cái gì mà nhìn! Đã mập đến thế rồi còn dám ăn hai suất, cũng không nhìn lại bản thân xem!”
Nghe thấy vậy, Hạ Nhiên nhìn lại mình, cũng đâu đến nỗi nào! Tuy rằng đúng là không gầy, nhưng cũng đâu mập lắm, vẫn ổn mà!
Huyên Huyên đánh anh, cười híp mắt: “Chú nhỏ, mùi vị có phải cũng ngon không?”