Đặt túi trong tay lên sofa, cô đi tới trước bàn trà, rót ly nước ấm cầm trong tay, sắc mặt nhàn nhạt nói với anh: “Anh chắc chắn không đưa cô ta về?”
Nói đi nói lại, đó là cô anh, người trong lòng anh, anh thật sự nhẫn tâm vứt cô ta một mình trên đường?
Nghe vậy, ngọn lửa nhộn nhạo trong lòng lại trào dâng, Thẩm Hoài Dương thật sự có chút sợ mình không nhịn được sẽ bóp chết cô.
Khuôn mặt xinh đẹp đó của cô.
“Buổi tối cùng anh ta đi đâu?”
Diệp Giai Nhi uống ngụm nước ấm, không nói chuyện.
“Nói chuyện!” Bàn tay to của anh cử động, phiền chán kéo cà vạt căng chặt ở cổ xuống, tùy ý vứt lên sofa sau lưng cô, táo báo như một con sư tử sắp nổi giận.
“Đó là tự do của tôi.
” Chẳng lẽ, phải báo cáo hết hành tung của tôi với anh sao?
Mắt Thẩm Hoài Dương híp lại, giọng nói trầm thấp như băng sương, từ trên cao nhìn xuống, khinh thường nhìn cô, cảm giác áp bách mãnh liệt ập đến: “Tôi có quyền biết tự do của cô!”
Ly nước đặt lên bàn, cô ngẩng đầu, ánh mắt nhìn chằm chằm anh, hỏi ngược lại.
“Điền Quốc Gia đưa tôi đi dạy học cho con của bạn anh ấy, tiện đường lại đưa tôi về, đây chính là nơi tôi đi, xin hỏi, tôi có quyền biết tự do của anh Thẩm không?”
Khuôn mặt tuấn tú thoáng chốc ngưng trệ, con ngươi thâm thúy lướt qua tia sáng u ám, kỳ dị, phiền chán trên người anh rút đi không ít, ngay cả giọng nói trầm thấp cũng theo đó xen lẫn dịu dàng: “Ừ…”
Lần này, lại đổi thành Diệp Giai Nhi trực tiếp sững sờ tại chỗ, cô cho rằng mình nảy sinh ảo giác, nhưng lại thanh thúy, rõ ràng như vậy.
Sự sững sờ của cô bỗng khiến anh vui vẻ, thân thể thon dài của Thẩm Hoài Dương ngồi xuống sofa, bàn tay to vươn ra, bưng ly nước của cô lên, khẽ nhấp một ngụm.
Giây lát sau, hồi thần, Diệp Giai Nhi đến phòng bếp, làm bát canh thịt đơn giản,