“Tại sao bỗng nhiên quyết định đi Mỹ, em còn chưa tốt nghiệp cấp ba, đưa ra quyết định sao vậy chứ? Em cảm thấy mình đủ lý trí không?”
Thẩm Trạch Hy mở miệng, nói từng câu từng chữ: “Chuyện xảy ra hôm qua chỉ chiếm một trong bốn nguyên nhân em đi Mỹ, nguyên nhân khác là vì sự nghiệp tương lai của em, đương nhiên, còn có một nguyên nhân quan trọng nhất trong đó, đó chính là chị.
”
Diệp Giai Nhi ngây người, còn chưa lên tiếng.
Cậu lại tiếp tục nói, giọng vô cùng kiên định, không cách nào lay động: “Em thích chị, nhưng trên danh nghĩa chị lại là chị dâu em, nếu còn tiếp tục nhìn chị như vậy, em sẽ ngày càng chìm sâu, cuối cùng không cách nào thoát ra được, em cần một vài thứ khác để phân tán sức chú ý của mình.
Trước nay em chưa từng lý trí như vậy, cho nên không cần ngăn cản em, bởi vì, quyết định của em sẽ không có bất kỳ thay đổi nào, dù là ai…”
Mặc dù cậu còn là thiếu niên, nhưng giờ khắc này, sự ổn trọng trên mặt, còn có kiên định, khiến người ta không cách nào chất vấn.
Lời như vậy vừa nói ra, Diệp Giai Nhi liền thực sự không còn lý do để ngăn cản cậu.
“Suy nghĩ của em đã rất chín chắn, hơn nữa, em đang tính toán rõ ràng cho tương lai của mình.
” Giờ khắc này, Thẩm Trạch Hy căn bản nhìn không giống một học sinh cấp ba.
Cậu có thể có quyết định và ý chí như vậy quả thực là một chuyện khó được, cô sao có thể ngăn cản?
“Em quyết định lúc nào?”
“Tối qua, nghĩ cả một đêm.
” Thấy thái độ của cô dịu đi, Thẩm Trạch Hy lại khôi phục dáng vẻ cười híp mắt trước nay, đẩy miếng bánh sang: “Thử xem, vị trái cây, đặc biệt đặt họ làm.
”
Cậu đưa tấm hình duy nhất của cô mà cậu có cho tiệm bánh, kêu họ dựa theo hình làm ra hình dạng bánh.
Bánh kem này là độc nhất vô nhị trên đời, nó thuộc về cô, cũng là quà sinh nhật cậu muốn tặng cô nhất.
Nói đến chuyện này, Diệp Giai Nhi càng thêm tò mò: