Môi mỏng của Thẩm Hoài Dương cong lên, hiển nhiên vài câu dặn dò này rơi vào trong tai anh cảm thấy rất dễ nghe, anh liền gật đầu đồng ý.
Nhìn hai người ngồi ở hàng ghế sau từ kính chiếu hậu, trợ lý Trần cảm thấy mối quan hệ của tổng giám đốc và cô Diệp càng ngày càng hòa hợp.
Sau đó, cô bước xuống xe, mà người đàn ông ở bên cạnh cũng đẩy cửa xe ra bước xuống, ánh mắt rơi vào đôi môi hồng hào đầy đặn giống y như là một cánh hoa của cô, đôi mắt trở nên âm trầm lại nóng bỏng.
Diệp Giai Nhi còn chưa phát giác ra, chỉ kinh ngạc nhìn anh, lúc chuẩn bị mở miệng thì anh lại ôm cái eo nhỏ của cô, thuận thế hôn lên môi cô.
Cánh tay rắn chắc ôm chặt cái eo nhỏ, thân thể của hai người dính sát vào nhau.
Cùng lúc đó, có một bàn tay to đè chặt gáy cô, nụ hôn càng sâu sắc hơn, ôm lấy, dây dưa, hô hấp dần dần bắt đầu không ổn định.
Anh đột nhiên nhiệt tình giống như là một ngọn lửa cháy hừng hực bao phủ cô, cơ bắp rắn chắc như đang đè ép cô.
Hoàn toàn không nghĩ tới anh đột nhiên lại có hành động như vậy, trong lúc nhất thời, Diệp Giai Nhi như là một con rối cứ đứng yên tại chỗ, một lúc sau, cô mới hồi thần lại.
Ở đây là trường học, người đến người đi, mà lúc này lại là giờ làm việc, ra ra vào vào đều là học sinh trong trường học, còn có giáo viên.
… anh lại hôn cô như thế này ở trước mặt mọi người…
Trong lòng có chút gấp gáp, Diệp Giai Nhi giãy giụa thân thể muốn thoát khỏi lồng ngực anh.
Anh làm gì để cô toại nguyện chứ, tiếng thở dốc trầm thấp mà nặng nề phớt qua lỗ tai nhạy cảm của cô, nụ hôn trên môi từ cạn tới sâu.
Không để ý đến sự kháng cự của cô, khẽ cắn lên môi cô.
Xung quanh đã có không ít học sinh dừng chân lại, đồng loạt nhìn sang, phát ra âm thanh hâm mộ kéo dài không dứt.
Diệp Giai Nhi nghe thấy rất rõ, chính là bởi vì nghe rất rõ cho nên gương mặt mới đỏ