Chữ ba còn chưa nói xong thì Trần Vu Nhất đã đứng dậy đi đến cái tủ ở bên cạnh tìm kiếm, nhưng mà trong bụng lại là một ngọn lửa giận.
Kêu cậu cả Thẩm nói một câu chúc mừng cho anh ta, một chút an ủi khó như vậy hả?
Hừ lạnh một tiếng, anh ta cố ý nói: “Cậu cả Thẩm, cậu có biết đống tiền ở trên giường là ai đưa không?”
Trong lời nói của anh ta có vấn đề, Thẩm Hoài Dương liếc nhìn anh ta rồi nói: “Có liên quan tới tôi hả?”
“Đương nhiên là có liên quan rồi, hơn nữa có liên quan rất lớn đó, số tiền này là do cô Diệp mang tới.
” Trong lòng Trần Vu Nhất bất bình, cũng cố ý mở miệng kích thích anh.
Quả nhiên là một giây sau, hàng lông mày tuấn tú của Thẩm Hoài Dương nhăn chặt lại, âm cuối cùng trở nên trầm thấp hơn: “Tại sao cô ấy lại đưa số tiền đó đến đây?”
“Hình như là cô Diệp mượn Thân Nhã nhà tôi không ít tiền, ngày hôm nay trả trước ba trăm triệu, nói là số tiền còn lại để sau này sẽ trả.
”
Lông mày càng nhíu chặt hơn nữa, Thẩm Hoài Dương không tiếp tục để ý tới Trần Vu Nhất, ánh mắt rơi ở trên người Thân Nhã: “Chuyện là vậy à?”
Thân Nhã gật đầu.
“Cô ấy mượn tiền của cô hồi lúc nào?” Thẩm Hoài Dương tiếp tục hỏi.
Suy nghĩ trong chốc lát, Thân Nhã nói: “Hình như là mấy ngày hai người trở về từ thành phố B đó.
”
Nghe vậy, Thẩm Hoài Dương mím đôi môi mỏng, trong lòng rất khó chịu: “Cô ấy mượn cô bao nhiêu tiền?”
Cô là vợ của anh, rất cần tiền, nhưng mà từ xưa đến nay đều sẽ không mở miệng hỏi anh, mà lại tình nguyện mượn người ngoài…
Còn nữa, anh cũng đã đưa cho cô cái thẻ rồi, tại sao cô lại không lấy tiền trong đó?
Ý nghĩ này làm tâm trạng của anh như chìm xuống, càng nhiều hơn đó chính là cảm giác bực bội không có ngôn ngữ nào có