Đợi gần một tiếng đồng hồ, rốt cuộc cũng đã đến lượt cô, sợ là cháo sẽ nguội mất, cho nên cô nhờ nhân viên phục vụ bỏ vào trong bình giữ nhiệt.
“Không dừng lại một khắc nào, cô lập tức ngồi lên xe về nhà họ Thẩm.
Ở trong nhà.
Tô Tình đang nằm trên giường, bà Triệu vẫn còn chưa về nhà, còn đang uống cà phê.
Bước vào nhà, đầu tiên là Diệp Giai Nhi lễ phép mà xa lạ gọi một tiếng mẹ, sau đó lại nhìn bà Triệu chào hỏi: “Chào dì.
”
Bà Triệu mỉm cười gật đầu, so sánh với bộ dạng lúc nãy quả thật giống như là hai người khác nhau, Diệp Giai Nhi đặt cháo trong bình giữ nhiệt lên trên bàn, mở miệng nói: “Mẹ, cháo gạo mà mẹ muốn đây.
”
Nhìn qua một cái, sau đó Tô Tình không có hứng thú mà thu hồi tầm mắt: “Bây giờ đột nhiên không muốn ăn nữa, cứ để ở đó đi.
”
Bà Triệu ở một bên cũng cười cười bổ sung thêm: “Mẹ của cháu đợi một tiếng đồng hồ rồi, không chờ được cháu đến đây, cho nên đã uống một chút sữa đậu nành, chắc có lẽ là lúc này không đói bụng.
”
Nghe nói vậy, đương nhiên là Diệp Giai Nhi không thể nói thêm gì nữa, cô chỉ nói: “Người mua cháo có hơi đông một chút, đợi một tiếng đồng hồ mới mua được, cho nên mới bị chậm trễ như vậy.
”
Tô Tình gật đầu nói: “Vậy đi pha chút sữa đi.
”
“Vâng, con biết rồi.
” Diệp Giai Nhi đáp lời, lập tức quay người rời khỏi phòng.
Bóng dáng của cô vừa mới biến mất, sắc mặt trông có vẻ như bị bệnh của Tô Tình lập tức có tinh thần hơn nhiều, hỏi bà Triệu: “Biểu hiện lúc nãy của tôi như thế nào?”
“Rất tốt, nhưng mà bà lại không đẩy trách nhiệm lên người nó, có vẻ như là hơi cố tình gây sự, mua một bát cháo hết mấy tiếng đồng hồ, thiếu chút nữa là để người ta chết đói rồi, tâm trạng có thể tốt được à?” Bà Triệu vẫn còn đang chỉ đạo.
Tô Tình tỉnh ngộ mà