Đôi mắt của Thẩm Hoài Dương vẫn hơi nheo lại, có chút dao động, nhưng khuôn mặt tuấn tú lại quá thâm sâu không nhìn ra được suy nghĩ trong đó, môi mỏng cong lên có chút châm biếm.
“Lần này cô lại chơi cái gì thế? Cô bé lọ lem trên xe bí đỏ, chỉ cần vừa đến mười hai giờ sẽ biến mất, hửm?”
“Cháu từ đầu đến cuối vẫn là không chịu tin cô…” khuôn mặt Thẩm Hải Băng hiện lên nụ cười chua xót.
Anh thờ ơ hỏi lại, lời nói sâu xa đầy ẩn ý: “Vậy, điều kiện tiên quyết để tin tưởng là gì?”
Nghe vậy, khi Thẩm Hải Băng đang chuẩn bị nói chuyện, điện thoại di động vang lên, Thẩm Hoài Dương nhấc máy, là cuộc gọi của Diệp Giai Nhi.
Giọng cô có chút gấp gáp, lộ ra vẻ rất lo lắng: “Giáo án tối hôm qua tôi chuẩn bị tốt rồi nhưng để quên ở nhà, anh có thể mang tới đây cho tôi được không?”
Từ khi nghe thấy vẻ lo lắng không yên trong lời nói đó, lông mày anh tuấn của Thẩm Hoài Dương nhíu lại: “Cuốn giáo án ở chỗ nào trong nhà?”
“Đêm qua tôi chuẩn bị bài trên bàn trang điểm, hẳn là để ở đó, anh giúp tôi tìm xung quanh xem, sau đó đem đến đây cho tôi, tôi cần dùng gấp!”
Hiếm thấy bộ dáng cuống cuồng như kiến bò trên chảo của mợ Thẩm, anh khẽ nhếch môi mỏng, đòi thù lao: “Còn thù lao thì sao?”
Diệp Giai Nhi vẫn luôn lãnh đạm, không nhanh không chậm, không kiêu căng không nóng nảy, nhưng rõ ràng lúc này đã bị chọc tức: “Lúc này anh đừng có gây thêm rắc rối được không?”
Mặt mày bất giác tối sầm lại, âm cuối của Thẩm Hoài Dương nặng nề kéo dài: “Gây thêm rắc rối?”
“Không có không có, không có gây thêm rắc rối, vừa nãy tôi chỉ là nhất thời sốt ruột nên nói bậy, chủ tịch Thẩm khoan dung độ lượng, có thể đem giáo án tới đây trước, sau đó chúng ta nói chuyện tiếp được không?”
Nghe ra điều không ổn trong