Thẩm Hoài Dương lại không buông tha cô, bàn tay to nắm lấy cổ tay cô, môi mỏng nóng như lửa cố ý hôn lên môi cô.
Trên môi cô vẫn còn lưu lại lớp son, trong suốt óng ánh, phớt hồng như cánh hoa, quyến rũ lạ thường.
Sau khi liếm sạch lớp son trên môi cô, anh hung hăng ngậm chặt môi dưới của cô, cắn một cái rồi mới buông cô ra: “Tạm biệt, mợ Thẩm…”
Chờ sau khi Chờ Diệp Giai Nhi lấy lại tinh thần, Thẩm Hoài Dương đã ngồi trên chiếc Land Rover màu đen, chiếc xe vững vàng chạy đi mất.
Nhìn môi mình qua gương, Diệp Giai Nhi nhíu mày, liếc nhìn chiếc xe đang rời đi, khẽ liếc một cái, xoay người đi về trường.
…
Chờ khi Tô Tình từ vườn sau quay lại, mới biết được Hoài Dương đã rời đi, Thẩm Hải Băng ngồi trên sô pha, sắc mặt cũng không tốt lắm, bà nghĩ, khẳng định là kết quả không như ý.
Ánh mắt khẽ dịch chuyển, ăn trưa xong, Tô Tình lại gọi điện cho Thẩm Hoài Dương, hẹn anh buổi chiều quay lại nhà họ Thẩm.
Khi Thẩm Hoài Dương trở lại nhà họ Thẩm đã là bảy giờ tối, nhìn thời gian, Tô Tình nói: “Đã lâu không ăn gan ngỗng rồi, hôm nay đi ăn một bữa, thế nào hả?”
“Bác sĩ nói thế nào?” ánh mắt như có như không liếc qua đồng hồ trên cổ tay, Thẩm Hoài Dương khẽ nhíu mày, thay đổi tư thế, hỏi.
“Bác sĩ không cấm ăn gan ngỗng, chỉ nói không được tức giận, con cũng đã lâu rồi không ăn tối với mẹ, chỉ một lần hôm nay thôi được không? Một mình ăn gan ngỗng luôn cảm thấy rất cô đơn, bây giờ Trạch Hy cũng đi rồi, ngay cả một người nói chuyện cùng cũng không có, than ôi…”
Tô Tình thở dài đầy cô đơn, cố ý dùng tình cảm để thuyết phục: “Nếu như con thật sự rất vội, con có thể đi, mẹ đi tắm rồi đi ngủ