Khi cô bước ra khỏi trường học, chuẩn bị đón taxi, một chiếc xe hơi màu xám bạc dừng lại trước mặt cô, khuôn mặt thanh tú của một người đàn ông lộ ra: “Giai Nhi.
”
Diệp Giai Nhi hơi ngẩn ra rồi nhìn qua, là Trương Dương.
Trương Dương là bạn trai cũ của cô, trước đây cũng từng làm giáo viên chủ nhiệm ở trường cấp ba số 1, bởi vì là đồng nghiệp, hai người tuổi tác lại tương đồng, thường xuyên tiếp xúc rồi từ từ ở bên nhau.
Nhưng không qua bao lâu, trường học thông báo để anh ta đi làm hiệu trưởng ở trường cấp hai số 2.
Cô có hơi ngạc nhiên, sau đó, Trương Dương buổi chiều tới tìm cô, đầu tiên là nói đến chuyện bị điều đi, ngoài ra nói cảm thấy hai người không hợp, muốn chia tay.
Hai người ở bên nhau cũng là vì tuổi tác của các thầy giáo của trường đều có hơi lớn, chỉ có hai người xêm xêm nhau.
Với lại, cộng thêm sự tác hợp của những thầy cô giáo trong văn phòng, hai người mới quyết định thử ở bên nhau.
Thấy anh đưa ra đề nghị chia tay, Diệp Giai Nhi rất bình tĩnh, trong lòng cô không có cảm giác gì cả, bất luận là đau lòng hay khó chịu cũng đều không hề có.
Rất rõ ràng, khoảng thời gian bên nhau này, cô vẫn không có cảm giác gì với Trương Dương.
Nghe thấy anh ta nói như vậy, cô bèn gật đầu, tỏ ý đồng ý, hai người uống một ly cà phê, kết thúc trong hòa bình.
Không lâu sau, nghe thấy những thầy cô ở xung quanh bàn tán, nói là Trương Dương là vì câu được con gái của chủ nhiệm sở giáo dục, cho nên sự nghiệp mới một bước lên mây, hai người ở bên nhau không lâu thì muốn kết hôn.
Lúc này cô mới ngộ ra, nhưng không có để trong lòng.
Đối với cô mà nói, Trương Dương chẳng qua chỉ là khách qua đường trong cuộc đời của cô mà thôi, giống