Anh căn bản không cần thiết phải nói dối với Diệp Giai Nhi, hoàn toàn có thể có gì nói đó với Diệp Giai Nhi, giống như trước kia, một là bạn không có quyền hỏi, hai là trực tiếp nói cho Diệp Giai Nhi biết cô ta đang nằm viện.
Nhưng mà trong hai thứ này, anh chẳng chọn cái nào hết, mà lựa chọn nói dối.
Điều này đã nói rõ một vấn đề, anh cố ý giấu diếm sự thật, về phần tại sao lại giấu giếm, đương nhiên là sợ Diệp Giai Nhi biết.
Hiển nhiên, trong lòng của Hoài Dương đã nảy sinh cảm giác với Diệp Giai Nhi, còn có quan tâm.
Trước kia cô ta cố chấp không chịu chấp nhận, nhưng mà bây giờ sự thật đã phơi bày trước mắt, cô ta không thể không tin.
Có một câu nói rất chính xác, đó chính là thời gian có thể vun đắp mọi thứ, bao gồm cả tình cảm.
Buổi tối, Hoài Dương và Diệp Giai Nhi chung giường chung gối, ban ngày thì cùng nhau ăn cơm, thời gian dần dần trôi qua, hai người sẽ càng ngày càng quen thuộc với đối phương.
Đối với cô ta mà nói, đây tuyệt đối không phải là một hiện tượng tốt.
Tùy ý nhét điện thoại di động vào trong túi quần tây, thân thể cao lớn của Thẩm Hoài Dương quay lại, đã nhìn thấy Thẩm Hải Băng đang nhìn mình chăm chú, không biết là trong lòng đang suy nghĩ cái gì.
“Tỉnh rồi?” Anh khẽ động đôi môi mỏng, nhàn nhạt mở miệng nói.
“Ừm, lúc nãy