Chỉ sợ là mấy bộ quần áo này cũng chỉ mặc được một đoạn thời gian, sau này chắc chắn sẽ không mặc nữa.
Bầu không khí ở bên cạnh yên tĩnh như thế, cô kinh ngạc quay người lại, phát giác hình như là ánh mắt của người đàn ông đang dừng trên người cô, nhưng lại không nói chuyện.
“Sao vậy?” Diệp Giai Nhi cho là chỗ nào đó của mình không thích hợp, cô nhìn từ trên xuống dưới.
“Tại sao lại không chịu dùng thẻ ngân hàng của tôi?” Thẩm Hoài Dương híp mắt lại, nhìn cô chăm chú.
Khựng lại một chút, sau đó, khóe miệng cô nở một nụ cười, lắc lắc cái túi đồ ở trong tay, bất đắc dĩ nói: “Anh Thẩm, chỉ có sáu trăm nghìn mà thôi, cái giá này cũng cần phải quẹt thẻ một lần hả?”
Lông mày nhăn lại, ánh mắt lại càng thêm thâm thúy: “Vậy thì hai tỷ một trăm triệu đó?”
Cử động trong tay bỗng nhiên dừng lại, thoạt đầu Diệp Giai Nhi còn có hơi nghi hoặc không hiểu, nhưng mà cô lập tức nhớ tới câu nói khác thường của Thân Nhã vào tối ngày hôm qua, trong lòng liền có đáp án.
Tất nhiên là anh đã biết chuyện cô mượn Thân Nhã hai tỷ một trăm triệu…
“Lúc đó cần dùng gấp, cho nên mới mượn cậu ấy hai tỷ một trăm triệu, có vấn đề gì không?”
Cô còn hỏi lại lạnh nhạt như thế, có vấn đề gì không?
Lửa giận kiềm chế sắp bùng phát, đôi môi mỏng mím chặt lại thành một đường thẳng, anh nói: “Tại sao lại không rút ra từ trong cái thẻ tôi đã đưa cô?”
Vẫn nở một nụ cười nhẹ, Diệp Giai Nhi híp mắt hỏi ngược lại: “Tôi vay tiền Thân Nhã, có phải là anh Thẩm cảm thấy mất mặt không vậy?”
Nghe thế, sắc mặt của Thẩm Hoài Dương đã hoàn toàn tối xuống, hai tay đang rũ bên cái quần tây nắm chặt lại, chỉ hận không thể đánh mấy cái lên mông cô.
“Không nói lời nào, sắc mặt còn u ám như thế, xem ra là tôi đã đoán đúng rồi.
” Cô hơi nghiêng đầu qua, cẩn thận nhìn sắc mặt của anh, đưa ra kết luận, trong ánh mắt phủ lên ý cười, lại không nói rõ ràng.
Câu nói đó đã thành công chọc giận Thẩm Hoài Dương, ánh mắt vừa hung ác lại u ám dường như là