Hai người tranh luận không dừng, Diệp Giai Nhi lại không phát biểu ý kiến, lạnh nhạt uống ly nước ở trong tay, lúc này, tâm trạng của cô như thế nào, cô là người hiểu rõ nhất.
Ở một bên khác, nhà họ Thẩm.
Thủ tục xuất viện đã được xử lý xong xuôi, Tô Tình cũng trở về nhà họ Thẩm, bà Triệu nghe thấy tin tức thì chạy đến thăm hỏi, bây giờ đang nói chuyện phiếm với bà ta ở trong phòng.
Ban đầu, bà Triệu đến đây để thăm bệnh, nhưng mà nói chuyện một hồi, không biết tại sao chủ đề lại rơi vào con dâu nhà mình.
Vừa mới nhắc tới con dâu nhà mình thì bà Triệu liền không hài lòng đủ thứ, nói tới mũi không phải là mũi, mắt không phải làm mắt: “Bà không biết là nó xài tiền phung phí tới cỡ nào đâu, làm như là ngân hàng do nhà nó mở vậy đó, quần áo một ngày ba bộ, cứ đi mua đồ, ngày nào cũng đi dạo phố, nhìn thấy mà bực mình.
”
Nói một hồi, cũng đã lôi ra những bất mãn ở trong lòng của Tô Tình, bà ta hừ lạnh một tiếng: “Con dâu của nhà bà còn tốt hơn nhà tôi mấy lần đó.
”
“Sao vậy?” Bà Triệu tò mò hỏi: “Nhà bà như thế nào?”
“Không lễ phép, hành vi không đứng đắn, phẩm chất cũng không có gì đặc biệt, tôi nằm viện, vậy mà còn không biết thông cảm một chút, lại còn cãi nhau với tôi, làm tôi tức giận đến nỗi thiếu chút nữa không thở nổi.
”
Ai u một tiếng, trên mặt của bà Triệu toàn là lửa giận: “Nghe nói nhà của nó cũng là một gia đình bình thường, có thể được gả vào nhà họ Thẩm, đó chính là phúc phận mà cô ta đã tu luyện mấy kiếp, không biết mang ơn mà lại còn ngang ngược như thế.
”
Lời nói này quả thật đã chạm vào trái tim của Tô Tình, bà ta không ngừng gật đầu.
“Con dâu như thế này, bà không thể để yên mặc kệ được, nhất định phải dạy dỗ, phải dạy dỗ