Sau năm phút đồng hồ, trong phòng làm việc của bác sĩ, bác sĩ gật đầu ra hiệu cho cô ngồi xuống rồi mở miệng nói.
“Cô gái, chúc mừng cô…cô đã mang thai!”
Cơ thể cô cứng lại ngay tức khắc, sau một lúc sau, khóe miệng mới nở một nụ cười cứng ngắc: “Sao có thể chứ, có phải bác sĩ nhìn lầm rồi không?”
Sao cô lại mang thai được? Tuyệt đối không thể nào!
Bác sĩ cầm tờ giấy xét nghiệm qua, đưa tay đỡ mắt kính trên sống mũi: “Chắc chắn không có bất cứ vấn đề gì, cô đã mang thai ba tuần, trên tờ giấy xét nghiệm nghi rất rõ ràng, cô có thể nhìn kỹ lại, nếu như vẫn chưa tin, có thể làm xét nghiệm lại.
”
Đôi tay cầm tờ giấy xét nghiệm của cô khẽ run rẩy, cô nhanh chóng xem từ đầu đến cuối, không thể tin nổi mà lắc đầu, phản bác kịch liệt, hơi không khống chế được cảm xúc: “Không thể nào! Tuyệt đối không thể nào! Ngày đó tôi có uống thuốc tránh thai!”
“Uống thuốc tránh thai khi nào?”
“Trong hai giờ!”
“Hôm đó có ăn uống gì đặc biệt không?”
Đồng tử của Diệp Giai Nhi hơi co rụt lại, đột nhiên nghĩ đến: “Uống vài ly trà Phổ Nhĩ.
”
“Chẳng lẽ cô không biết trà đặc có thể khiến thuốc mất tác dụng sao? Hầu hết trà Phổ Nhĩ thường rất đậm đặc, vậy mà cô lại uống tận vài ly trà, nhất định là thuốc tránh thai đã bị mất tác dụng rồi…”
Tử cung của cô nghiêng về phía sau rất nhiều, nên khả năng mang thai của cô rất nhỏ, nếu như bỏ đứa trẻ này, nếu sau này cô muốn mai thai, chỉ sợ…
Chỉ sợ…
Đi trên con đường gió lạnh thấu xương, trong đầu của Diệp Giai Nhi nhớ đến lời của bác sĩ…đầu hơi choáng váng, hơi thất thần.
Đột nhiên, một cơn đau nhức kịch liệt từ bắp chân truyền đến, cô không lường trước được tình huống như vậy.
chân mềm nhũn, ngã thẳng trên mặt đất.
“Đi đường thì mở to con mắt ra mà nhìn, dỏng tai