“Đi thôi, thời gian đã không còn sớm nữa, chị đói lắm rồi, còn muốn uống chút rượu vang nữa…” Tô Tình cười.
Ba người cùng đi, Thẩm Hoài Dương đi trước, Tô Tình và Thẩm Hải Băng đi sau, mà tay của Thẩm Hải Băng thì đỡ lấy cánh tay của Tô Tình…
Tô Tình chọn nhà hàng Pháp nổi tiếng nhất ở Thành phố S, nói thật, bà thật sự đã lâu không ăn gan ngỗng, thực sự có cảm giác thèm ăn.
Nhân viên phục vụ của nhà hàng liền chào hỏi, kéo ghế cho ba người ngồi vào chỗ.
Thẩm Hoài Dương không nhìn thực đơn mà bảo người phục vụ đưa cho Tô Tình, bà sẽ gọi đồ ăn.
Thẩm Hải Băng từ đầu đến cuối không nói một lời, khiến người khác khó có thể nhìn ra được lúc này cô đang nghĩ gì, nhưng thỉnh thoảng, ánh mắt của cô lại rơi vào người đàn ông đối diện.
Sau đó, Tô Tình gọi thêm một chai rượu vang đỏ và một số món ăn Pháp.
Có lẽ có quá nhiều người đến nhà hàng, chờ hồi lâu mà món ăn họ đặt vẫn chưa được dọn lên.
Tô Tình trái lại cũng không vội, vẻ mặt của Thẩm Hải Băng cũng rất bình tĩnh.
Thẩm Hoài Dương dường như lại rất vội vàng, ánh mắt thỉnh thoảng lại nhìn cổ tay xem giờ.
Động tác như vậy hiển nhiên không thoát khỏi tầm mắt của Tô Tình, bà ngạc nhiên hỏi: “Hoài Dương, con có việc bận à?”
“Không có…” Anh nhếch môi mỏng, thờ ơ nói.
“Vậy là tốt rồi.
” Tô Tình cười.
Lại chờ thêm hồi lâu, bữa ăn họ gọi cuối cùng cũng được dọn ra, bàn tay gầy guộc của Thẩm Hoài Dương rót một ly rượu đỏ, lắc nhẹ, có vẻ hơi sốt ruột.
Môi mỏng nhấp một ngụm rượu đỏ, anh lại nhìn lướt qua đồng hồ, thời gian hiển thị lúc này đã là tám giờ.
Theo bình thường thì giờ này, anh đã trở về nhà, mà cô cũng đã làm xong bữa tối, chuẩn bị dùng bữa.
Nhưng bây giờ, cơm mới được dọn