Ngón tay kẹp điếu thuốc, đôi mắt sâu thẳm đen láy của Thẩm Hoài Dương nhìn sang cô, giống như muốn nuốt chửng cô, không có đưa tay nhận lấy.
“Không cần sao? Chiếc thẻ ngân hàng này tôi sau này tuyệt đối sẽ không dùng tới, bởi vì tôi sẽ cảm thấy ghê tởm, cho nên nếu anh không cần, tôi sẽ ném vào thùng rác.
”
“Ghê tởm?” Giọng nói cực kỳ âm trầm rít ra từ kẽ răng, Thẩm Hoài Dương đưa tay, bóp vai của cô, siết chặt cánh tay.
Trước giờ chưa từng có ai có thể chọc giận anh đến mức này, ngay cả Thẩm Hải Băng cũng không làm được!
Cô là người phụ nữ duy nhất khiêu khích giới hạn của anh, thành công chọc giận anh đến mức suýt nữa chút bóp chết cô!
Sự phẫn nộ và lửa giận mà hôm nay cảm nhận được là cái mà trong mấy chục năm cuộc đời của anh chưa từng cảm nhận được, nếu không phát tiết ra, anh sẽ bị bức điên!
Đau đớn truyền tới từ vai khiến lông mày của Diệp Giai Nhi nhíu lại, nhưng cô lại mỉm cười hờ hững, lên tiếng: “Cho một ví dụ, nếu tôi cầm thẻ ngân hàng của người đàn ông tôi yêu, hơn nữa còn đặt mật mã của thẻ là sinh nhật của anh ấy, những điều này anh đều biết, mà tôi lại đưa chiếc thẻ ngân hàng cho anh, cho anh tùy ý sử dụng thì anh sẽ không cảm thấy ghê tởm hay sao?”
Nghĩ thôi cô cũng cảm thấy hoang đường mà lại vô cùng châm chọc!
Chồng của mình cầm thẻ đặc biệt mở cho Thẩm Hải Băng đưa cho cô, đồng thời nói với cô rằng, mật mã của thẻ là sinh nhật của người con gái anh yêu, rồi bảo cô lấy mà đi tiêu xài tùy ý.
Anh không cảm thấy nực cười, nhưng cô lại cảm thấy ghê tởm, sự ghê tởm đó tản ra từ trong sâu trong tim.
“Cho dù anh không cảm thấy ghê tởm, nhưng tôi có, ghê tởm đến mức ngay cả cơm cũng không muốn ăn một miếng, anh Thẩm, anh bây giờ hiểu rồi chứ?”
Dứt lời, cô quyết định ném chiếc thẻ ngân hàng đó vào trong lòng anh….
Mỗi lần quẹt thẻ lại ấn mật mã là ngày sinh nhật của tình địch, người