Một bên khác.
Trong phòng khách, Thẩm Hoài Dương không ngủ được, ánh mắt thỉnh thoảng nhìn về phía cửa phòng.
Nhưng từ đầu tới cuối, cửa phòng đều không mở ra, đóng chặt.
Trong một căn phòng, một người bên ngoài phòng không ngủ được, bầu không khí yên tĩnh khiến người ta cảm thấy trống rỗng…”
Sáng hôm sau.
Diệp Giai Nhi cơ bản là cả đêm mất ngủ, ngay cả bản thân cô cũng không biết trong lòng đang nghĩ gì, mới cảm giác hơi nhắm mắt, nhưng vừa mở mắt ra, trời đã sáng rồi.
Nhìn thời gian, cô vào nhà vệ sinh, đánh răng rửa mặt, khi quay trở lại thì vừa hay nhìn thấy anh từ trong phòng để quần áo đi ra.
Chỉ nhìn, không có nói chuyện, cầm túi lên, cô lại đi ra khỏi phòng.
Tâm trạng không tốt, lại nói cũng không đói, cho nên cũng không có nấu đồ ăn sáng, cô định trên đường đến trường sẽ mua ít gì đó ăn cho xong.
Ánh mắt của Thẩm Hoài Dương dừng trên bóng lưng mảnh mai của cô, không khỏi càng u ám hơn.
Nhưng tay vừa mở cửa phòng ra, Diệp Giai Nhi nhìn thấy Thẩm Hải Băng đứng ở trước mặt, cô ta hình như vừa mới tới, đưa tay, đang chuẩn bị ấn chuông cửa.
Cửa vừa mở ra, tay của Thẩm Hải Băng khựng trên không.
Cô không có thiện cảm gì với Thẩm Hải Băng, đây là một chuyện trước giờ không hề phủ nhận, cho nên cũng không cần thiết cố tỏ vẻ nhiệt tình.
Hai người bốn mắt nhìn nhau, Diệp Giai Nhi lạnh lùng nhìn cô ta, cũng không lên tiếng.
Thẩm Hoài Dương đứng ở đằng sau nhìn thấy cô cứ đứng ở đó, lông mày hơi nhíu lại, anh nhìn cô, giống như muốn phá hàn băng giữa hai người, giọng nói trầm thấp lại nhu hòa: “Ai?”
Vẫn không có lên tiếng, cô cố ý nghiêng người sang một bên, để anh nhìn thấy người tới, sau đó không thèm quay đầu mà đi về phía trước, bước vào thang máy, đóng cửa thang máy lại.
Từ khe hở khi thang máy đóng lại, cô vẫn có