Đợi khi hoàn hồn nhìn thời gian, vậy mà đã qua 40 phút, mà cô một chữ cũng chưa viết được.
Vừa hay vào lúc này, tiếng chuông truyền tới, cô hơi sững người, sau đó ngồi ở đó không nhúc nhích.
Nhưng tiếng gõ cửa lại dai dẳng, giống như cô không mở cửa, người bên ngoài sẽ không chịu thôi.
Thật sự không có mang chìa khóa, hay là mang theo chìa khóa nhưng cố ý làm khó, giày vò cô, là vì cô làm người con gái anh yêu nhất bị thương?
Hai người giống như PK, tiếng chuông bên ngoài vang lên không ngừng, còn Diệp Giai Nhi ngồi ở đó không nhúc nhích.
Tình huống như này duy trì 2 phút, cô có hơi không chịu được âm thanh chói tai đó, khóe miệng nhếch lên nở nụ cười châm chọc mà lạnh lùng, đứng dậy, đi mở cửa.
Sự bực bội của anh có thể duy trì bao lâu thì nói rõ anh yêu Thẩm Hải Băng sâu đậm bấy nhiêu, cũng nói rõ, anh càng hận cô!
Mà khoảnh khắc cô đứng dậy, trong lòng Diệp Giai Nhi sớm đã chuẩn bị tâm lý, hôm nay bất luận anh muốn như nào, cô cũng theo tới cùng.
Đưa tay, cô soạt một cái mở cửa phòng ra, không có ngẩng đầu, mà nói thẳng: “Nói đi, anh muốn tôi như nào?”
Nghe vậy, trên mặt của Diệp Giai Nhi lần đầu tiên nở nụ cười thoải mái trong ngày hôm nay.
Ánh mắt lại quét cho laptop đang mở, bà cụ liếc nhìn: “Còn đang soạn giáo án sao, không phải đã bốn tháng rồi sao?”
“Trên người mặc quần áo chống bức xạ.
” Diệp Giai Nhi chỉ vào