Nhìn thấy cô không do dự mà từ chối, đôi mắt hẹp dài của Thẩm Hoài Dương nheo lại, trong lòng không khỏi bực bội, nhìn cô, cố ý mở miệng: “Vâng.
”
Bà cụ càng mỉm cười hài lòng, lại nhìn sang Diệp Giai Nhi: “Cô giáo Diệp đến trường xin nghỉ, nếu như không xin được, bà già này đích thân ra mặt, được rồi, cũng không phiền hai vợ chồng các cháu nữa, bà ngồi taxi quay về nhà họ Thẩm.
”
Diệp Giai Nhi cản bà ta lại: “Bà ngoại, sát vách còn có một phòng, bà ở đây là được.
”
“Liệu có làm phiền đến các cháu không?”
“Không đâu!” Diệp Giai Nhi lắc đầu, vẫn thử mở miệng: “Bà ngoại, chuyện nghỉ tuần trăng mật vẫn là thôi đi.
”
“Những chuyện khác có thể thương lượng, duy chỉ chuyện này là không được, cháu không đi xin nghỉ thì bà đi.
” Bà cụ quay đầu, có hơi giận dỗi đi thẳng vào phòng sát vách.
Bà ta tạo ra cơ hội tốt như vậy, cô giáo Diệp vậy mà không hiểu phong tình như vậy, không biết nắm bắt, bà ta có thể không giận sao?
Thấy vậy, cô có hơi đau đầu, hai người thích cô nhất trong nhà họ Thẩm chính là bà cụ và Trạch Hy.
Nếu cô từ chối, bà cụ có thể sẽ từ bỏ suy nghĩ này, nhưng vấn đề mấu chốt nhất là anh ta vậy mà đồng ý rồi!
Đầy tâm tư đi về phòng, cô bắt đầu trải giường, mới trải xong chăn, bóng dáng cao lớn của anh bèn bước vào, anh mới tắm xong, tóc còn đang nhỏ nước.
Đi tới trước cửa sổ, bật đèn lên, bàn tay lớn của Thẩm Hoài Dương cầm chiếc khăn bông lau tóc, mở miệng thương lượng với cô: “Thuê một thím quản gia cho căn chung cư thì như nào?”
“Không cần, cảm ơn.
” Câu trả lời của Diệp Giai Nhi xa cách mà khách sáo: “Anh không cần để trong lòng những lời bà nói vừa rồi.
”
Nghe vậy, lông mày của anh từ từ nhướn lên, ánh mắt lập tức đanh lại nhìn cô: “Tại sao?”
“Đứa trẻ là giao dịch khi lúc đầu chúng ta kết hôn, bất luận ly hôn hay không ly hôn, nó cuối cùng đều