Tô Tình không có thể hiện sự bất mãn ra, mà tia tối tắm vụt qua trong mắt, tính toán chủ ý của mình: “Mẹ, mẹ để bọn chúng đi đâu hưởng tuần trăng mật?”
Trực tiếp mở miệng đề nghị để Thẩm Hải Băng cùng đi với bà cụ đương nhiên là không thể, không được hay, vì thế chỉ có thể âm thầm làm…
Đưa lịch trình đã chuẩn bị sẵn ra, bà cụ nói: “Người làm mẹ như con nên giúp bọn chúng thu dọn, nhanh chóng xuất phát.
”
Nghe vậy, mắt của Tô Tình không khách sáo mà đanh lại, trong lòng thầm hừ lạnh.
Muốn kêu bà ta thu dọn hành lý cho Diệp Giai Nhi, trừ phi trời đổ mưa máu, nếu không thì đừng hòng.
Nhưng vẫn đưa tay cầm lấy tờ lịch trình, bà ta buộc phải biết, nơi bọn họ đi là nơi nào!
Ngồi trong phòng, Diệp Giai Nhi liền nghe thấy tiếng của Tô Tình truyền từ trong phòng khách tới, ngay lập tức cô không có muốn đi ra.
Cô thà không ăn bữa sáng này, cũng không muốn đụng mặt với Tô Tình, mới sáng ra, cô không muốn khiến tâm trạng của mình bị phá hỏng.
Ngồi ở đó không nhúc nhích, nghe thấy âm thanh ngoài phòng hoàn toàn biến mất, sau khi Tô Tình rời khỏi, Diệp Giai Nhi mới đi ra.
“Dậy rồi à, ngồi đi, sữa đậu nành có hơi lạnh rồi, bà hâm lại cho cháu.
” Bà cụ cười híp mắt, mở miệng nói.
Thấy vậy, Diệp Giai Nhi nhanh chóng đi tới, vội mở miệng nói: “Vẫn là để cháu đi, bà ngồi nghỉ ngơi đi.
”
Bà cụ cười nói: “Tuy bà là một bà lão, nhưng sức khỏe vẫn rất tốt, những hoạt động phù hợp có lợi có việc rèn luyện sức khỏe, hoạt động gân cốt cũng khá tốt.
”
Diệp Giai Nhi đi tới trước phòng bếp, lại bị đẩy ra, bất lực, cô chỉ đành ngồi ở trước bàn ăn.
Thẩm Hoài Dương mặc vest đi ra từ phòng để đồ, sải bước, bê bữa sáng mà bà cụ chuẩn bị sẵn để lên trên bàn.
Không có uống sữa đậu nành, cái Diệp Giai Nhi uống