Điều chỉnh lại tâm trạng của mấy ngày hôm nay, mỗi ngày cô đều nghỉ ngơi đúng giờ, sáng sớm thức dậy, hít thở bầu không khí trong lòng, đi đi lại lại ngắm phong cảnh xung quanh, tĩnh tâm lại.
Cho dù, buổi tối thường xuyên mất ngủ, cho dù sẽ cảm thấy cô đơn và đau đớn, nhưng những thứ này cô đều phải trải qua, đều phải đi qua.
….
Trong rừng trúc hẻo lánh.
Những cánh rừng trúc, lá trúc xanh biếc, từng mảng từng mảng nối tiếp nhau, dường như muốn nối liền với đường chân trời, khiến cả vùng trời đều phủ lên một màu xanh lá.
Thời tiết hôm nay không quá đẹp, mưa phùn liên miên, nhưng lá trúc bị nước mưa gột rửa càng thêm đẹp.
Mở ô ra, Thẩm Hải Băng đi trên con đường nhỏ giữa rừng trúc, hòa vào rừng trúc.
Cô ta chưa từng nhìn thấy một rừng trúc đẹp như thế này, xanh như thế này, lá trúc xòe ra, gió thổi qua, phát ra những tiếng xào xạc.
Thẩm Hoài Dương đi sau cô ta, hai người một trước một sau đi về phía trước, quay người lại, khóe miệng Thẩm Hải Băng cong lên nở một nụ cười xinh đẹp: “Hoài Dương, phong cảnh ở đây thật sự rất đẹp, trước đây chúng ta đã đi đến rất nhiều rừng trúc, nhưng không có đẹp như thế này, cậu cầm lấy điện thoại giúp tôi chụp ảnh đi.
”
Trong lúc nói chuyện, bước chân Thẩm Hải Băng vẫn di chuyển, đứng trước rừng trúc rậm rạp xanh tươi kia, sau đó, quay đầu lại.
Bàn tay to mà gầy guộc cầm lấy điện thoại, Thẩm Hoài Dương mở máy ảnh, ấn nút chụp.
Thẩm Hải Băng đi đến gần, nhìn bức ảnh, sau đó nói: “Chúng ta chụp một bức đi.
”
Thời gian dài như vậy, ảnh chụp chung của cô ta và anh cũng chỉ có một bức, bây giờ có cơ hội như thế này, cô ta không muốn bỏ qua.
Nghe thấy vậy, trong đầu Thẩm Hoài Dương chợt nhớ đến lúc ở Trường Thành, người phụ nữ kia cũng đã từng nói như vậy,