CHƯƠNG 426
Thấy vậy, Huyên Huyên chỉ hai ba giây đã lau khô nước mắt, ngoan ngoãn ngồi im như một con cún con, đợi anh bấm số.
Thẩm Hoài Dương nhìn Huyên Huyên, anh bấm số gọi đi, một lát sau điện thoại đã được kết nối.
Không đợi anh có hành động gì, Huyên Huyên đã giành lấy chiếc điện thoại, áp sát bên cạnh tai, giọng nói đầy ấm ức: “Mẹ ơi, con nhớ mẹ quá, bao giờ mẹ mới đến đón con về nhà?”
“Rất nhanh thôi, mẹ sẽ tới đón Huyên Huyên về nhà nhanh, Huyên Huyên có ăn gì chưa?” Diệp Giai Nhi nghe thấy giọng nói non nớt, mềm mại của con bé, trái tim như được sống lại, cô càng nói chuyện dịu dàng hơn.
Khi nhìn thấy số điện thoại của Thẩm Hoài Dương, cô nghĩ đến những sự xúc phạm lúc trưa, trực giác định cúp máy luôn nhưng cũng may là cô đã không làm vậy!
“Có ạ, con ăn một bát cháo…” Bởi vì con chó to đùng xấu xa đó, nếu như cô bé không ăn, con chó to đùng đó sẽ cắn cô mất.
Huyên Huyên muốn mách lại với mẹ nhưng thấy kẻ đại xấu xa kia vẫn ngồi đó nhìn mình, cô bé sợ mình nói xấu, người kia sẽ cướp điện thoại đi mất nên không dám nói.
Lúc đầu khi ở trước mặt Thẩm Hoài Dương, Huyên Huyên còn cảm thấy xấu hổ nhưng không bao lâu sau đó cô bé đã coi như anh không tồn tại.
Huyên Huyên một hai gọi mẹ ngọt xớt, cô bé cầm điện thoại không chịu rời tay, đã hai ngày không được gặp mẹ, thật sự rất nhớ.
Ở bên này, đương nhiên Diệp Giai Nhi cũng rất lo lắng, giờ đây nghe được giọng nói của Huyên Huyên, nghe con bé gọi mẹ, cô cũng không đành lòng cúp máy.
Thẩm Hoài Dương cúi xuống nhìn thời gian, từ lúc bắt đầu tới giờ, hai người đã nói chuyện với nhau gần 40 phút và hoàn toàn không có ý