CHƯƠNG 437
Bé với không tới bởi vì bé quá thấp, nhưng mà mẹ cao như vậy, chắc chắn là mẹ có thể với tới.
“Mẹ ơi, mẹ ngồi lên trên vai của chú đi, sau đó mẹ hái mấy quả nho vừa to vừa đỏ xuống cho con, có được không mẹ?”
Không chút do dự, Diệp Giai Nhi trực tiếp nói: “Không được, ở đây có nhiều nho không chịu hái, tại sao lại phải hái nho ở chỗ cao nhất?”
“Bởi vì những quả nho đó vừa đỏ lại vừa to, con muốn ăn những quả nho đó.” Huyên Huyên cố chấp nhìn những chùm nho ở vị trí cao nhất.
“Con nghe lời đi, như vậy sẽ đè chú mệt đó.” Cô nhẹ giật giật khóe môi.
Lúc Huyên Huyên đang chuẩn bị nói chuyện, giọng nói trầm thấy lại nhẹ nhàng truyền tới, nặng nề phun ra một câu: “Đè không nổi đâu, cô Diệp có thể tùy ý đè…”
Nghe vậy, cái đầu nhỏ nhắn của Huyên Huyên gật gật giống như con gà mổ thóc: “Chú là nam tử hán, sẽ không bị mẹ đè đâu, giống như là quái thú đánh không lại siêu nhân điện quang vậy đó, mẹ cũng không thể ép nổi chú được đâu.”
Nghe thấy lời ví von hoang đường, Diệp Giai Nhi dở khóc dở cười, cái đầu nhỏ của bé toàn chứa mấy suy nghĩ tào lao gì không hà.
Với lại, đứa nhỏ quậy thì cũng thôi đi, tại sao anh còn phải phụ họa theo một câu chứ?
“Huyên Huyên ngoan nào, con đừng có quậy, nho ở đây cũng rất to, chúng ta có thể hái ở đây có được không?”
“Không được.” Bé trả lời rất lớn tiếng, thân thể nhỏ uốn éo không thèm để ý tới cô, hiển nhiên là tức giận rồi.
Thấy vậy, Diệp Giai Nhi càng lớn tiếng hơn: “Huyên Huyên, mẹ sắp tức giận rồi đó.”
“Rõ ràng là mẹ sai mà mẹ còn tức giận, nếu như con có thể cao như mẹ thì con cũng không cần mẹ giúp đỡ.” Giọng nói của bé lớn hơn một chút, dứt khoát không để ý tới hai người.
Đôi chân dài di chuyển, Thẩm Hoài Dương đứng vững trước mặt Diệp Giai Nhi, sau