Khi quay lại lần nữa, anh mang theo một chai nước khoáng, dùng ngón tay dài mảnh khảnh mở nắp ra rồi đổ một lượng nhỏ nước khoáng vào trong lòng bàn tay.
Lòng bàn tay còn lại thì thấm nước, dáng người cao ráo hơi cúi xuống, ngón tay chạm vào khóe miệng của cô, chậm rãi chà xát, lau vết dầu đi.
Không ngờ rằng anh lại có hành động như vậy, Diệp Giai Nhi sửng sốt tại chỗ, quên phản ứng.
Anh cách cô rất gần, hơi thở nam tính chững chạc cùng mùi thuốc lá nhàn nhạt quấn lấy cô, cô cảm thấy mình không thể thở nổi nữa rồi.
Đầu ngón tay thô ráp chuyển động như vậy, có chút thân mật.
Hai má cô càng đỏ hơn, xinh đẹp, cả người như bị rút hết sức lực vật, tê dại như bị điện giật.
Lông mi cô khẽ rung lên, cô ngẩng đầu lên, ánh mắt vô thức rơi trên người anh.
Anh không nhìn cô, anh chỉ lau chỗ đó, đôi mắt đen và sâu thẳm, như chuyên tâm mà dịu dàng.
Trong phút chốc, tim cô mềm nhũn, giống như hòn đá rơi trên mặt nước, dấy lên sóng nước vậy…
Một lúc sau, Thẩm Hoài Dương đứng thẳng người, đầu ngón tay dừng lại mấy giây rồi rời đi, ánh mắt quét qua, mặt cô trắng nõn, chỉ có chỗ bị chà xát là có vệt màu đỏ.
Da của cô hơi mỏng manh, anh không hề dùng sức mà nơi đó đã đỏ ửng lên rồi, nhưng cảm giác khi chạm vào rất tốt…
“Còn quay xe về nữa không?” Anh nhìn cô.
Cô nhìn vào ánh mắt của anh, nhưng lại nhanh chóng rời đi một cách mất tự nhiên, so với vừa rồi, cô dịu dàng ngoan ngoãn: “Không cần nữa…”
Anh lướt qua gò má ửng hồng của cô, khóe môi hơi cong lên, có vẻ như rất vui.
Chiếc xe tiếp tục lao về phía trước, nhưng lần này trong xe hoàn toàn im lặng và không có một tiếng động nào.
Diệp Giai Nhi cảm thấy hai má nóng bừng, nhất là chỗ bị anh lau, vô cùng nóng, nóng đến