CHƯƠNG 460
Diệp Giai Nhi đáp lời rồi chậm rãi bước qua, ngồi xuống bên cạnh Huyên Huyên, từ đầu đến cuối đều không để ý đến người đàn ông đang uống cà phê.
Ánh mắt Thẩm Hoài Dương rơi trên người cô, híp lại, nhìn rất chăm chú.
Chiếc váy dài màu xanh biếc dài đến mắt cá chân, làn da của cô vốn dĩ trắng tinh, màu xanh lại làm tôn làn da trắng nõn cô lên, sáng lấp lánh, mang theo một sự yên tĩnh, đi từ đằng xa mang đến cho người ta một loại cảm giác vô cùng tươi mới, cảm giác mới mẻ, vòng eo càng làm chiếc eo cô tinh tế hơn, dáng vẻ thướt tha mềm mại.
Nhấp một ngụm cà phê, yết hầu gợi cảm nhấp nhô lên xuống, nâng mắt lên nói với một hàm ý sâu xa: “Hợp đó, rất vừa vặn, xúc cảm tay cũng rất chính xác.”
“Hai cái loại lưu manh và biến thái, xúc cảm tay luôn luôn chính xác.”
Diệp Giai Nhi lạnh lùng đáp lại một câu, không ngẩng đầu lên, cô uống sữa bò rồi đút cháo cho Huyên Huyên.
Cho nên, những lời này của cô đều là đang trực tiếp mắng anh, anh không phải là lưu manh thì là biến thái?
Ánh mắt khẽ động, nhưng Thẩm Hoài Dương lại không hề tức giận chút nào, ngược lại tâm trạng còn vui vẻ chưa từng có, nhấp nhẹ một ngụm cà phê, đôi môi mỏng cong lên.
Ăn sáng xong, Diệp Giai Nhi liền ôm Huyên Huyên trở về phòng, kêu Huyên Huyên viết chữ, cô thì nghỉ ngơi, thể lực vẫn còn chưa khôi phục.
“Chào tạm biệt chú ạ.” Dựa ở trên vai Diệp Giai Nhi, Huyên Huyên cười tủm tỉm vẫy tay với Thẩm Hoài Dương đang muốn đến công ty.
Độ cong nơi khóe môi lại kéo cao, ánh mắt Thẩm Hoài Dương rơi vào trên người một lớn một nhỏ, nhìn chăm chú một hồi, biểu cảm dịu dàng rời khỏi biệt thự.
Vốn dĩ muốn dạy Huyên Huyên viết chữ, không biết ở bên cạnh bé sao mà một lát là ngủ thiếp đi, ngủ một giấc tỉnh lại, đã làm một giờ chiều.
Huyên
Bạn của cô không nhiều, nếu tính là tốt nhất thì chỉ có hai người, một người là Thân Nhã, người còn lại là Trần Diễm An.
Cho nên, khi nghe thấy bọn họ có chuyện, cô không tự chủ được mà muốn đến quan tâm, sau khi dặn dò thím Lý chăm sóc cho Huyên Huyên xong thì Diệp Giai Nhi liền đi khỏi.
Bắt xe taxi đến dưới lầu nhà Thân Nhã, trả tiền, lên lầu, gõ cửa, người mở cửa là Thân Nhã, chỉ là trông cô ấy vô cùng lôi thôi, tóc rối bời, mắt có quầng thâm, da xỉn màu.
Kéo cánh tay cô lại gần mình, Diệp Giai Nhi kéo cô ngồi xuống ghế sofa, ép hỏi: “Nói đi, lần này lại có chuyện gì xảy ra nữa vậy, tối hôm qua tớ đã uống hết rượu rồi đó.”
Thậm chí bởi vì vài chén rượu mà còn bán đứng bản thân mình, nếu như ngày hôm nay cô ấy không chịu mở miệng, vậy thì cô sẽ cho cô ấy gánh lấy hậu quả.
Thân Nhã tùy ý vuốt những sợi tóc rối bời thành cái đuôi ngựa, không nói một lời, đứng dậy đi qua một bên, lấy một chồng giấy viết thư cùng với một tờ giấy ngân hàng đưa cho cô: “Xem đi.”
Nghi hoặc, Diệp Giai Nhi đưa tay nhận lấy phong thư, lúc nhìn thấy tên trên phong thư, cô lẩm bẩm: “Lâm Nam Kiều? Sao cái tên này lại quen như vậy.”
“Là đàn em của chúng ta, lúc đó theo đuổi Trần Vu Nhất rất dữ dội.” Thân Nhã thản nhiên nói.